Tần Như Lương lặng lẽ nhét mảnh vải mà hắn ta nhặt được vào bàn tay Thẩm Nguyệt khiến nàng không khỏi giật mình, sau đó giấu nó trong tay áo một cách kín kẽ.
Miếng vải đó bị chém đứt bởi một nhát kiếm, các cung nhân sợ hết hồn, tưởng rằng miếng vải này được chém xuống trên người cấm vệ quân, dù sao thì vẫn còn rất nhiều mảnh y phục khác bị cá sấu gặm đang nổi lên trong hồ, huống hồ còn là thứ dính máu, ai dám nhặt cơ chứ.
Thêm vào đó, tạm thời vẫn chưa ai tới kiểm tra hiện trường, thế là Tần Như Lương nhặt được.
Nhưng Tần Như Lương hiểu rất rõ về y phục của cấm vệ quân, áo giáp và phụ tùng đều do Binh bộ chế tác. Trước kia hắn từng làm đại tướng quân bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại chưa từng tiếp xúc.
Miếng vải mà hắn ta nhét cho Thẩm Nguyệt không phải là từ y phục của cấm vệ quân, mà là từ trên người thích khách.
Hoàng thượng bước qua cây cầu gỗ, xem xét hiện trường, sau đó ra lệnh cho thị vệ lục soát nghiêm ngặt xung quanh. Toàn bộ cấm vệ quân trong cung được điều động, nhất định phải bắt được thích khách.
Hoàng đế liếc mắt đánh giá Thẩm Nguyệt, hỏi: “Đứa trẻ không sao chứ?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đứa bé không sao, tuy bị dọa nhưng hiện tại đã ngủ rồi. Không biết kẻ nào muốn lấy mạng đứa bé mà có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, xin Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho Tĩnh Nguyệt!”
Hoàng đế làm gì còn lòng dạ nghe nàng khóc lóc, thị vệ khám xét hiện trường một cách qua loa nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết gì, Hoàng thượng càng không quan tâm Bắp Chân bị thương hay bị dọa, chỉ cần vẫn còn sống là được, thế nên cũng không thèm hỏi han chi tiết như Thẩm Nguyệt.
Sau đó Hoàng đế tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Tối nay tạm thời thế đã, Tĩnh Nguyệt, ngươi quay về trước đi. Bên trong và bên ngoài Thái Hòa cung, trẫm sẽ tăng cường canh chừng, đoán rằng tên thích khách kia cũng không dám quay lại nữa. Người đâu, đưa Tĩnh Nguyệt công chúa đi”.
Khi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương rời khỏi Thái Hòa cung, loáng thoáng nghe thấy thị vệ bẩm báo rằng phát hiện dấu vết của thích khách ở cửa Đông hoàng cung.
Thẩm Nguyệt siết chặt miếng vải trong tay, bất giác thấy bất an.
Người được Hoàng đế triệu kiến tiến vào hoàng cung luôn đi qua cửa Đông Nam. Cửa Đông là nơi mà các quan ra vào khi thượng triều mỗi ngày.
Khi sắp đến cửa cung, Thẩm Nguyệt trông thấy ánh đuốc sáng trưng di chuyển trong hoàng cung, từng tốp cấm vệ quân không ngừng được chi viện về phía ấy. Không biết là suy đoán chủ quan của nàng hay là do bên ấy thực sự vọng lại, nàng loáng thoáng nghe thấy âm thanh của đao kiếm.
Bước chân của Thẩm Nguyệt không nghe lời sai bảo, giống như có ý thức riêng vậy, nàng muốn đi theo những tốp cấm vệ quân kia.
Thế nhưng cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Tần Như Lương kéo nàng lại: “Cô làm gì thế?”
Thẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của mình đáp lời: “Ta qua đó xem thử họ đã bắt được thích khách đó chưa”.
“Liên quan gì đến cô đâu chứ!”, Tần Như Lương mím môi đáp: “Hiện giờ toàn bộ hoàng cung giới nghiêm, chẳng lẽ cô muốn qua đó để Hoàng thượng liên tưởng mối liên hệ giữa cô và thích khách sao? Cứ lo cho bản thân mình trước đã, ra ngoài rồi tính tiếp”.
Hắn ta nói chắc như đinh đóng cột, say đó kéo Thẩm Nguyệt đi về phía cửa Đông Nam như khi tiến vào.
Hai người leo lên xe ngựa, xe ngựa lọc cà lọc cọc rời khỏi cửa cung.
Cửa Đông Nam cách cửa Đông không quá xa, Thẩm Nguyệt vén rèm cửa sổ lên vẫn có thể trông thấy ánh đuốc ở bên đó, xuyên qua tường cung và bóng tối.
Chẳng hiểu tại sao, nàng càng lúc càng cảm thấy không thể yên tâm nổi.