Thẩm Nguyệt thoáng sầu não, tính tình nha đầu này còn ẩm ương hơn cả nàng, lúc cho phép nói thì lại không chịu thổ lộ gì.
Thôi thị bỗng lên tiếng: “Công chúa, Ngọc Nghiên không sai, có lẽ do thấy nô tỳ là người nơi khác đến phục vụ người nên mới có đôi chút khúc mắc thôi. Mong công chúa khoan dung với Ngọc Nghiên hơn”.
Thẩm Nguyệt nói: “Các nguơi đều là người bên cạnh ta, nếu đã không có hiểu lầm gì thì sau này không được phép đôi co nhau trước mặt ta nữa, ta mà nghe thấy thì sẽ phạt đấy. Việc này tạm bỏ qua, đừng nhắc lại nữa”.
Ngọc Nghiên rầu rĩ quay về phòng dọn dẹp.
Thôi thị vẫn đứng trong viện, lòng có chút không yên: “Hôm nay tướng quân có… cưỡng ép gì công chúa không?”
Thẩm Nguyệt đơ mặt đáp: “Chỉ hôn chút thôi, không còn gì khác”.
Ngừng giây lát, Thẩm Nguyệt lại nói: “Chuyện này thì mình ngươi biết là được rồi, đừng nói với hắn”.
Thôi thị đáp: “Công chúa không cho nô tỳ nói thì nô tỳ sẽ không đề cập nửa lời”.
Làm vậy chẳng khác nào có tật giật mình! Như này không được mà thế kia cũng chẳng xong, bởi vậy tâm trạng nguyên ngày hôm đó của Thẩm Nguyệt cực kỳ không ổn.
Buổi tối lúc nằm trên giường, lòng nàng vẫn rất ấm ức.
Nàng chỉ muốn làm vậy với Tô Vũ, chỉ muốn dâng hiến tất thảy cho hắn.
Chứ không muốn để cho bất cứ ai khác chạm vào mình.
Tâm trạng của Ngọc Nghiên cũng khá sa sút, sau khi ém chăn xong cho Thẩm Nguyệt, nàng ta cất lời: “Công chúa nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ lui xuống trước”.
“Đứng lại”.
Ngọc Nghiên khựng lại.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Quay vào đây”.
Ngọc Nghiên nóng lòng đi tới, đứng cạnh giường Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thở dài, khẽ nói: “Ta biết ngươi kính trọng nhị nương, nếu có bất mãn thì cũng không phải bất mãn với bà ấy”.
Ngọc bĩu môi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cũng biết ngươi muốn tốt cho ta…”
Ngọc Nghiên nhoài người bên cạnh giường, tì cằm lên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: “Công chúa…”
Thẩm Nguyệt giơ tay bẹo má nàng ta, cất lời: “Ngươi nói cho ta nghe xem, tại sao hắn lại khiến ngươi có định kiến vậy hả? Ta nhớ lúc rời kinh, ngươi đâu có bài xích đối phương như thế”.
Ngọc Nghiên nín nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp: “Hắn là sư phụ của công chúa, theo vai vế thì người đó chính là trưởng bối của người”.
“Ta biết”.