Thẩm Nguyệt lại nói: "Chàng nhìn cái gì? Tối hôm qua chỉ là diễn kịch, chàng không thể làm nhẹ hơn hay sao?"
Khuôn mặt của nàng đột nhiên nóng bừng, không đợi Tô Vũ phản ứng lại thì nàng đã tự mình phản ứng lại trước, hai lỗ tai đỏ bừng lên.
Ánh mắt của Tô Vũ tràn đầy sự lưu luyến, hắn nói: "Do ta nhất thời nhập tâm diễn quá sâu. Ngày hôm qua khi ta trở về cũng đã muộn, cho dù có bôi thuốc thì dấu vết cũng sẽ không thể nào tiêu tan chỉ trong một đêm".
Hắn cầm một bộ y phục thêu hoa mai đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên. Bộ y phục này có cổ cao đứng, đường thêu khá tinh tế gọn gàng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Ta biết là nàng thích màu này, hơn nữa nó còn có thể che được phần cổ của nàng. Sau này đừng mặc y phục như ngày hôm qua nữa. Trời lạnh lắm, nàng mau vào thay đi".
Thẩm Nguyệt nhận lấy y phục, bước ra sau tấm bình phong để thay.
Nàng phát hiện bộ y phục này rất vừa người của nàng, không quá ôm sát cũng không quá rộng.
Khi Thẩm Nguyệt còn ở trong phủ đại tướng quân, nàng rất thích mặc những chiếc váy thêu hoa mai như vậy, chất vải mềm mại thoải mái khiến cho nàng cảm thấy rất ung dung dễ chịu.
Nàng đi ra ngoài cửa phòng, Tô Vũ nhìn nàng nói: "Như vậy rất tốt".
Thẩm Nguyệt hỏi: "Chàng lấy bộ y phục này ở đâu ra vậy?"
"Ta mới mua nó".
"Ta nhớ trên đường làm gì còn cửa hàng nào mở cửa?"
Tô Vũ nói: "Tình cờ ta lại tìm được một cửa hàng có mở cửa".
Đương nhiên Thẩm Nguyệt không hề biết Tô Vũ vì muốn mua y phục cho nàng mà đã dùng lực phá khóa cửa hàng, mà chính hắn cũng đã trải qua một đêm không ngủ.
Thẩm Nguyệt không tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra với những kẻ biết nàng đã vào phủ đệ thủ thành với thân phận công chúa Tĩnh Nguyệt đêm qua, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được.
Mãi đến nửa đêm hôm qua Tô Vũ mới trở về. Buổi sáng Thẩm Nguyệt không hề nhìn thấy hai nha hoàn ngày hôm qua hầu hạ mình đâu nữa.
Phủ đệ thủ thành vốn luôn yên tĩnh.
Chỉ có điều hôm nay còn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đã qua giờ mà thủ thành thường thức dậy, vậy mà hôm nay thủ thành lại chậm chạp không rời giường. Nhóm nha hoàn hầu hạ việc tắm rửa thay đồ của thủ thành đợi ở bên ngoài cũng đã thay hai nhóm rồi.
Sau đó có nha hoàn thấy tình hình không ổn lắm thì liền liều mạng tự ý vào phòng.
Kết quả là nàng ta nhìn thấy thủ thành đang nằm yên lặng trên giường, nàng ta gọi mấy lần cũng không thấy có tiếng trả lời bèn bước tới xem xét kỹ hơn thì thấy thủ thành đã chết, chân tay lạnh ngắt, khuôn mặt đã cứng lại.
Nha hoàn lật tung cái chậu đồng rồi hét lên kinh hãi, âm thanh vang vọng khắp tiểu viện.
Thủ thành đại nhân đã chết, một khi tin tức được truyền ra thì cả phủ đệ đều hoảng loạn.
Lúc đám nha hoàn muốn chạy đi tìm quản sự để xử lý chuyện này thì phát hiện quản sự cũng đã mất tích.
Trong phủ còn có một đám thê thiếp, khi biết gã thủ thành đã chết thì liền suy sụp, không ngừng gào khóc.
Gã thủ thành chính là trời của bọn họ, gã phải còn sống thì bọn họ mới có thể sống tốt được.