Lúc khép cửa, sự thản nhiên trong mắt Thẩm Nguyệt đã biến thành sửng sốt.
Ngọc Nghiên cũng nghe được những gì Tần Như Lương nói.
Có rất nhiều chuyện Ngọc Nghiên không hiểu, nhưng nàng ta cũng bất ngờ rằng Tô Vũ lại làm những chuyện này cho công chúa.
Ngọc Nghiên không nói nhiều, chỉ yên lặng ở cạnh Thẩm Nguyệt.
Liễu Mi Vũ ở Phù Dung Uyển nghe nói Tần Như Lương muốn đi đánh giặc thì khóc như chết đi sống lại, nhất định muốn gặp Tần Như Lương một lần.
Nhưng chiến sự tới, Tần Như Lương không rảnh mà nói chuyện với nàng ta, hơn nữa hắn ta cũng chưa thoát khỏi ranh giới kia nổi.
Liễu Mi Vũ nghe nói Tần Như Lương về Trì Xuân Uyển thì càng thêm đau đớn và hận thù.
Có phải cho đến khi Tần Như Lương rời đi thì cũng sẽ không đến gặp nàng ta không? Lại còn chỉ đến Trì Xuân Uyển tạm biệt?
Liễu Mi Vũ không dám tưởng tượng những ngày Tần Như Lương không ở nhà thì số phận mình sẽ ra sao.
Thẩm Nguyệt mà làm chủ thì chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta.
Liễu Mi Vũ muốn đi cùng với Tần Như Lương.
Nàng ta đến viện chủ, nhưng Tần Như Lương đóng cửa không gặp.
Nàng ta liền khóc lóc ở bên ngoài, nói: “Tướng quân, van cầu chàng mang Mi Vũ đi cùng. Mi Vũ chịu được khổ, Mi Vũ chỉ muốn bầu bạn bên cạnh tướng quân. Trước đây, tướng quân mang Mi Vũ về từ biên quan chẳng phải cũng vậy sao... Van cầu chàng cho Mi Vũ đi cùng...”
Rất lâu sau, trong phòng mới truyền đến tiếng của Tần Như Lương: “Về đi, ta không đưa nàng theo được, chờ ta quay về rồi tính”.
“Tướng quân! Mi Vũ không về!”
“Mai xuất chinh rồi, ta phải nghỉ ngơi”.
Hoàng thượng có ý chỉ, ngày mai có ba khắc trước khi xuất chinh là để tiễn biệt người thân, thể hiện tính nhân đạo.
Thế là quản gia bèn đến Trì Xuân Uyển hỏi: “Công chúa, ngày mai tướng quân xuất chinh rồi, công chúa có muốn đến cửa thành tiễn tướng quân không ạ?”
Thẩm Nguyệt miễn cưỡng hỏi: “Nếu ta không đi thì sao?”
Quản gia nói: “Tướng quân lần này đi không biết khi nào về, theo lý thì công chúa nên đi. Hoàng thượng đã cho ý chỉ như vậy, công chúa không đi thì hoàng thượng sẽ biết”.
Sau đó Liễu Mi Vũ nghe tin ngày mai có thể tiễn Tần Như Lương thì có thể gặp mặt, liền mặc kệ ân oán với Thẩm Nguyệt mà xông vào Trì Xuân Uyển, nói với quản gia: “Nếu nàng ta không đi thì thôi, để ta đi! Ta đưa tướng quân đi!”
Quản gia vô cùng khó xử: “Chuyện này...”
Liễu Mi Vũ có tiếng xấu khắp kinh thành, lại còn là thiếp thất, sao có thể ra mặt được.
Nếu Thẩm Nguyệt chịu đưa nàng ta đi thì còn hợp lý, nhưng nếu Thẩm Nguyệt không đi mà để nàng ta đi thì sẽ là vô lý, làm người ta đàm tiếu.
Lúc này, Thẩm Nguyệt ung dung đi ra khỏi phòng, nhìn Liễu Mi Vũ còn đang khóc, bèn cười nói: “Ta đổi ý rồi, mai ta sẽ đi, nhưng loại tiện thiếp này tốt nhất cũng đừng đi làm gì cho xấu mặt tướng quân ra, tránh khỏi dính một thân xúi quẩy, điềm gở, ảnh hưởng sĩ khí tam quân”.
“Lão nô đã biết, lão nô đi chuẩn bị ngay ạ”.
Chờ quản gia đi, Liễu Mi Vũ đỏ mắt chỉ vào Thẩm Nguyệt: “Thẩm Nguyệt! Ngươi đứng có đắc ý quá, chờ tướng quân thắng trận trở về thì ngươi sẽ biết tay ta!”