Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong ngày Tết Trung thu thì vạn dân đều chung vui, phủ tướng quân được Thẩm Nguyệt chỉ thị lấy hết đồ ăn ngon trong bếp chia cho cả phủ, không cần chừa lại cho chủ nhân.  

 

Đêm nay Tần Như Lương không có ở nhà, trong nhà chỉ còn có ba vị chủ nhân ở Trì Xuân Uyển, Phù Dung Uyển và Hương Tuyết Uyển, sau khi chuẩn bị bữa tối cho ba vị chủ nhân này thì đồ ăn ngon vẫn còn lại rất nhiều cho nên người hầu trong phủ đương nhiên rất vui vẻ.  

 

Bữa tối Thẩm Nguyệt chưa ăn được bao nhiêu miếng thì đã nhìn thấy pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm bên ngoài Trì Xuân Uyển.  

 

Ngọc Nghiên đứng vỗ tay bên cạnh, hào hứng nói: "Đêm nay bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt! Mỗi đêm Trung thu đều có lễ hội đèn lồng trong dân gian. Công chúa, người nhìn kìa, những ngọn đèn rực rỡ kia như chiếu sáng toàn bộ đêm đen".

 

Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Ngọc Nghiên, quả thực phát hiện ra bầu trời đêm được đèn đuốc trên đường phố chiếu sáng.  

 

Thôi thị lấy ra một chiếc áo khoác, khoác lên vai Thẩm Nguyệt: “Công chúa đừng rầu rĩ không vui, thế nào cũng có cách. Hiếm được khi lễ tết, hay là công chúa phấn chấn lên, chúng ta cùng đi thưởng ngoạn đường phố”.  

 

Hai mắt của Ngọc Nghiên bắt đầu phát sáng rồi: “Nhị nương, được vậy thật sao?”  

 

Thôi thị mỉm cười: “Trước kia nô tì cũng từng đi, phải nói là náo nhiệt và thú vị lắm”.  

 

Ngọc Nghiên tỏ ra khao khát: “Nô tì cũng rất muốn đi, nhưng trước kia ở trong cung ra ngoài không được tự do, bây giờ cuối cùng có cơ hội rồi”.  

 

Nói xong nàng ta kéo tay áo Thẩm Nguyệt, nũng nịu với nàng đầy đáng thương: “Công chúa, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”  

 

Thẩm Nguyệt không đỡ nổi vẻ đáng thương của Ngọc Nghiên, cũng biết rằng hai người này chỉ muốn nàng ra ngoài giải tỏa tâm trạng. Bản thân nàng chưa từng dạo đường ngắm phố ở thời cổ đại này, bèn đồng ý với họ.  

 

Thế là ba người đồng loạt ra khỏi phủ tướng quân.  

 

Ở bên ngoài, đâu đâu cũng thấy bầu không khí náo nhiệt mà tự do của lễ tết dân gian.  

 

Tới đường lớn, phóng mắt nhìn ra, đèn lồng kéo dài từng dãy, giống như từng dải lụa lấp lánh được dệt từ sao trời vậy.  

 

Bách tính ra ngoài dạo chơi vào đêm nay, trên đường rộn ràng nhộn nhịp, quầy hàng hai bên lung linh vui mắt.  

 

Ngọc Nghiên vừa mới ra ngoài đã dán mắt vào cảnh sắc trên đường, nàng ta cố tình mang theo hà bao của mình, lát nữa phải xem xét mấy sạp hàng bên đường.  

 

Thế nhưng không ngờ, họ chưa đi được vài bước đã thấy có người đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt ở góc đường.  

 

Thôi thị là người đầu tiên phát hiện ra, bà ta huých huých Ngọc Nghiên: “Có phải bên đó có người đang gọi công chúa không?”  

 

Ngọc Nghiên định thần nhìn lại rồi huých huých Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đang gọi công chúa ở bên kia có phải Liên công tử không?”  

 

Vừa ra ngoài, phiền muộn của Thẩm Nguyệt đã bị quang cảnh trên đường phố thổi bay khá nhiều. Nàng được truyền cảm hứng từ bầu không khí ở dân gian, dần dần hòa nhập vào đó.  

 

Thẩm Nguyệt càm ràm: “Ra ngoài rồi, đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi phu nhân đi”.  

 

Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn theo ngón tay của Ngọc Nghiên, thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn rực rỡ, ở bên giao lộ kia có một chiếc xe ngựa, một người đang ngả người vào xe.  

 

Người đó mặc áo bông, tủm tỉm cười, đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt.  

 

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật, đó chẳng phải là Liên Thanh Châu sao.  

 

Liên Thanh Châu dặn dò phu xe tìm một nơi nào đó rộng rãi để đỗ xe, sau đó lập tức vượt qua đám đông, mất một lúc mới tới bên cạnh Thẩm Nguyệt.  



Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Trùng hợp ghê”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK