Nàng cũng biết khi đứa bé chào đời sẽ trở thành con dao gây khó dễ cho nàng và Tần Như Lương.
Tần Như Lương không vạch trần, Bắp Chân vốn không phải là con của mình, thế nên dù đứa nhỏ này có bị đón vào cung thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta, sau này hoàng đế cũng không thể lấy Bắp Chân để uy hiếp hắn ta.
Nhưng Bắp Chân là miếng thịt trên người Thẩm Nguyệt rớt xuống.
Nàng vẫn chưa chơi với con đủ, vẫn chưa nhìn đủ, vẫn chưa dỗ dành đứa bé đủ mà.
Mặc dù sau này đứa bé có thể là gánh nặng, nhưng một khi giữa mẹ con có ràng buộc thì không thể nào chia cắt.
Tần Như Lương nói: “Hoàng thượng nghe nói bé không khóc nên muốn đưa vào cung chữa trị, hoàng thượng cũng muốn tốt cho Bắp Chân”.
Lúc đó Thẩm Nguyệt chỉ muốn cười lạnh một cái.
Tốt cho Bắp Chân?
Hoàng đế chỉ ước gì có thể bóp chết nàng bằng tay mình.
Lúc này cung nhân kính cẩn nói: “Công chúa yên tâm giao tiểu công tử cho nô tì đi ạ, hoàng thượng có dặn, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công tử”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thủ thỉ với Bắp Chân nằm trong chăn: “Bắp Chân ngoan, vào cung thì đừng có nhịn, đói hay đau thì con phải khóc, cứ làm loạn lên, biết chưa?”
Bắp Chân không hiểu những lời nàng nói.
Nhưng lại mở to đôi mắt hẹp dài nhìn nàng.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng như một thứ thuần khiết nhất trên đời này.
Lần này đứa không tỏ ra khinh thường nhắm mắt lại mà cứ mở to mắt nhìn Thẩm Nguyệt.
Lúc Thẩm Nguyệt giao con cho cung nhân đi đầu, hai chân đứa bé khẽ đạp nhưng vẫn không khóc.
Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn họ đưa Bắp Chân đi, ra khỏi cánh cửa phủ tướng quân, lên chiếc xe ngựa xa hoa của hoàng cung.
Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một hồi lâu.
Thôi thị cùng Ngọc Nghiên không chịu nổi, cố gắng khuyên nhủ: "Công chúa, thân thể người còn chưa khỏe, không thể đón gió lạnh".
Thẩm Nguyệt đẩy tay hai người ra rồi nói: "Ta không có yếu ớt đến mức đó".
Tần Như Lương đứng ở cửa lại đột nhiên nói: "Đừng lo lắng, đứa trẻ ở trong cung sẽ không sao đâu. Trong cung có thái y, lại có nhiều cung nữ như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó".
Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn ta, ngoảnh mặt làm ngơ rồi xoay người rời đi.
Tần Như Lương có chút tự giễu, lời nói của hắn ta nghe thế nào cũng giống lời thật lòng, dù sao đứa trẻ cũng không phải là con của hắn ta.
Nhưng chuyện này là do đích thân hoàng thượng hạ chỉ, Thẩm Nguyệt không thể không tuân theo, hắn ta có muốn khuyên cũng không biết phải khuyên thế nào.