Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chàng nhìn ra điều gì mà nói ta không vui?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

 

Ngón tay của Tô Vũ chỉ vào nơi trái tim Thẩm Nguyệt: “Nó nói cho ta biết. Bởi vì nàng bị bệnh mà ta mãi chẳng thể đến thăm nàng? Lần trước khi gặp mặt, ta nhớ nàng sẽ nói với ta rằng nàng nhớ ta, nhưng lần này đến cả nụ cười cũng miễn cưỡng”.

 

Hắn hỏi: “Có phải vì ta đến không đúng lúc, lần này không nhớ ta nữa?”

 

Thẩm Nguyệt nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chắc hẳn vì lâu quá không gặp nên có chút xa cách”.

 

Tô Vũ thoáng ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Cũng phải, lâu quá rồi không gặp, cảm giác như đã qua nửa đời người chưa thấy nhau vậy”.

 

Lồng ngực Thẩm Nguyệt đau đớn khôn xiết, nàng lặng lẽ nói: “Chàng không sợ rằng nếu lâu thêm chút nữa, ta sẽ xa cách đến mức quên chàng sao”.

 

“Không đáng lo đâu, nếu thực sự xa cách, đợi khi có thời gian, ta để nàng từ từ làm quen lại là được”.

 

“Tô Vũ...”, Thẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên ngón tay mình mà khẽ gọi tên hắn.

 

Tô Vũ im lặng lắng nghe.

 

“Chàng lại cứu mạng ta một lần, hay nói cách khác, cả khi ta biết và khi ta không biết, chàng đã cứu ta không biết bao nhiêu lần”, Thẩm Nguyệt nói.

 

“Gần đây ta mới phát hiện ra, lúc nào cũng là chàng cố gắng vì ta, chàng vì ta làm hết tất cả những gì chàng có thể làm, nhưng những gì ta có thể làm vì chàng, ít ỏi vô cùng”.

 

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn hi sinh một hồi thật oanh liệt để không uổng công ta yêu một nam nhân. Nhưng lúc này, ta thực sự không biết mình còn có thể làm gì”.

 

Khi nói những điều này, nàng không ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đột nhiên mỉm cười rất dịu dàng, đó là nụ cười hé ra từ trong tim: “Trước kia ta cảm thấy Thẩm Nguyệt sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, bây giờ cũng cảm thấy mình thực sự có phúc quá, khi được nam tử tốt đẹp nhất thế gian này yêu thương”.

 

“Chàng quá tốt, tốt đến mức không có một ai xứng lứa vừa đôi với chàng được”, Thẩm Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng không xứng”.

 

“Trước kia ta cảm thấy mình cũng không quá kém, ngoại trừ đôi lúc đối diện với chàng có chút xấu hổ và làm nũng, những lúc khác ta không rụt rè không nhát gan, cũng không bao giờ chùn bước. Nhưng nếu chỉ như thế, làm sao đủ để nắm tay bước đi cùng chàng chứ?”

 

“Nhưng thực ra ta tính tình quái gở, bồng bột tùy hứng, lỗ mãng nóng nảy, không thể tĩnh tâm suy xét chín chắn như chàng, kết quả là lúc nào cũng lôi chàng cũng rơi vào vũng bùn”.

 

“Tô Vũ, ta luôn gây thêm rắc rối và kéo thêm nguy hiểm cho chàng”.

 

Tô Vũ thoáng nhăn mày, giơ tay vuốt trán Thẩm Nguyệt, điềm nhiên đáp rất nhẹ: “Không bị sốt mà”.

 

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc”.

 

“Nàng thấy ta không nghiêm túc à?”

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Cách biệt giữa hai ta còn lớn hơn những gì ta nghĩ, ta không đuổi kịp chàng”.

 

“Nàng không đuổi kịp thì ta đứng lại đợi. Mấy năm nay, chẳng phải ta vẫn luôn đứng lại đợi nàng sao”.

 

“Có lẽ ta mãi mãi cũng không thể trở thành con người mà chàng mong chờ, thì sao? Ta không có được tư duy và thái độ như chàng, ta chỉ biết rước thêm phiền phức cho chàng, không chỉ khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, mà còn khiến chàng cũng rơi vào hiểm cảnh.

 

Ta cũng không có học thức và khả năng bày mưu tính kế như chàng, ta chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, đợi chàng tới giúp ta, cứu ta. Nghĩ như thế, ta quả thực chỉ khiến chàng thêm mệt mỏi. Không có ta, đáng lẽ chàng đã được tự do tự tại một mình một cõi, hoặc cũng là nhân tài hiếm có rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK