Hơn mười người điều khiển một con rồng nhào lộn trong đêm, đi đến đâu phun lửa đến đấy, sinh động như thật, thân rồng uốn lượn như thể hô mưa gọi gió.
Nhìn từ đằng xa, chưa kịp thấy rồng phun lửa xuất hiện, Thẩm Nguyệt đã trông thấy ánh lửa được phun ra ở phía trước, người dân trên đường vỗ tay rào rào, tiếng hoan hô vang dậy.
Âm thanh hoan hô ồn ào kia dễ dàng nhấn chìm Thẩm Nguyệt trong biển người.
Họ sẽ không quan tâm ai là ai, mọi người chỉ biết quây quần lại thoải mái đùa giỡn, cùng nhau trải qua tết Trung Thu.
Đoàn người điều khiển con rồng dần tiến gần, con rồng phun lửa sinh động như thật kia từ từ bò lên bầu trời đêm, hiện ra trước tầm mắt của đám đông.
Người đi đầu tiên giơ cao một bó đuốc, giơ tay vung mạnh một nắm vật liệu dễ bắt lửa dạng hạt lên không trung.
Vật liệu dễ cháy tiếp xúc với bó đuốc sẽ mượn nhờ cơn gió mà bùng cháy.
Ánh lửa rọi sáng đám đông vây kín hai bên đường.
Ngọn lửa kia vừa vặn ở ngay đầu của con rồng, thoạt nhìn qua trông rất giống như con rồng đang phun lửa.
Các hạt vật liệu còn chưa cháy hết nên biến thành những đốm lửa nhỏ li ti bay xuống đất như mưa.
Không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng sau khi các hạt nhỏ cháy xong.
Đoàn người hóng chuyện nghển cổ quan sát, đợi khi đốm lửa rơi xuống lại lục tục rút về đằng sau.
Đốm lửa li ti dù rơi vào người họ cũng nhanh chóng tắt ngúm.
Mọi người chỉ mải lùi về sau, chẳng có ai đứng trong đám đông yên lặng thưởng thức khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng như Thẩm Nguyệt.
Lúc này đây, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng phồn tinh xán lạn, đứng yên tại chỗ, quên cả tránh né.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, kéo tay nàng sang một bên.
Nàng sững sờ, lảo đảo vài bước, chưa kịp nhìn rõ đã thình lình ngã xuống.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy được gương mặt bên dưới mặt nạ, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi mắt còn sáng hơn cả đốm lửa.
Hắn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận”.
Ngay sau đó, dòng người trên đường bắt đầu di chuyển, ào ào đuổi theo con rồng phun lửa.
Thẩm Nguyệt bị đám đông phía sau dồn đẩy, cơ thể áp sát lên người hắn, không thể khống chế được tình hình.
Hắn đỡ Thẩm Nguyệt, cánh tay vòng ra sau quấn quanh eo nàng, bảo vệ nàng chu toàn, tránh cho nàng bị đoàn người xô đẩy, nhưng bàn tay kia từ đầu đến cuối vẫn rất chừng mực, không hề ôm eo nàng.