Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Nguyệt nhún vai: “Con mẹ nó chứ, vừa ra khỏi ngoài thành đã là đường núi mười tám ngã rẽ, làm sao ta biết được nên đi hướng nào? Ngươi cho rằng giang hồ du hiệp đều lợi hại và biết đường à? Người ta cũng mù đường chứ!”  

 

Tần Như Lương vừa định cãi lại thì Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngươi bớt nói lại! Ta trèo non lội suối mới về được, ngươi không vui thì thôi đi, ta là người bị bắt đấy, chẳng lẽ cần ta chết ở ngoài kia thì ngươi mới vui đúng không?”   

 

Nàng nhướng mày khiêu khích nói: “Ta cứ không cho ngươi được toại nguyện đấy! Chưa từng nghe nói đến câu tai họa ngàn năm à, ngươi chưa chết thì ta còn lâu mới chết trước”.  

 

Tần Như Lương đen mặt, hít sâu một hơi.  

 

Đang định phát tác thì quản gia và một đám gia đinh vội vàng tới khuyên nhủ: “Tướng quân bớt giận, cũng may công chúa đã bình an quay về!”  

 

Thẩm Nguyệt quay người nói: “Ngọc Nghiên, dìu ta về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi”.  

 

Ngọc Nghiên đáp lại một câu cực kỳ vang dội.  

 

Lần này Thẩm Nguyệt quay về, tinh thần và khí sắc cũng không tệ, chắc hẳn là chưa chịu thiệt gì đâu. Nếu không bị sơn tặc bắt đi đến mức nguy hiểm tính mạng mà nàng còn có thể không chút thương tổn thế này sao?  

 

Quản gia vội vàng đi mời đại phu đến khám cho Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đều khỏe mạnh thì mới yên tâm hẳn.  

 

Đám gia nô đều cảm thán là công chúa có phúc, lần này đúng là hữu kinh vô hiểm.  

 

Tần Như Lương đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh trên núi hôm đó, nhưng đến nay vẫn không tra được là người phương nào tiêu diệt ổ sơn tặc này. Thẩm Nguyệt nói là giang hồ du hiệp làm, Tần Như Lương cũng bán tín bán nghi.  

 

Cho nên hắn ta đích thân đến Trì Xuân Uyển hỏi thăm mọi chuyện từ đầu đến cuối.  

 

 

 

Thẩm Nguyệt đại khái tả lại mọi việc, giống như kể chuyện của người khác chứ không phải của mình.  

 

Tần Như Lương hỏi: “Giang hồ du hiệp có hình dáng thế nào?”  

 

Thẩm Nguyệt: “Không biết, đeo mặt nạ, mắt ta không phải mắt thần nhìn xuyên tường”.  

 

“Tổng cộng có mấy người?”  

 

“Ba hay năm gì đó”.  

 

“Ba hay là năm?”  

 

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đưa tay nâng trán, mệt mỏi nói: “Tần tướng quân, ngươi đang quan tâm ta à?”  

 

Tần Như Lương biến đổi sắc mặt, phiền chán nói: “Ta quan tâm cô? Bớt mơ hão lại!”  

 

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Vậy không quan tâm ta thì còn chủ động đến Trì Xuân Uyển ta hỏi chuyện này kia làm gì? Tần tướng quân, ngươi bị bệnh à?”  

 

“Ta chỉ đang làm đúng chức trách mà thôi”, Tần Như Lương xanh mặt nói.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK