Xé một miếng vải trên váy để quấn lên cổ, dù có đẹp thế nào thì cũng… thật sự không được bình thường cho lắm.
Quả nhiên, Hạ Du cũng nhận thấy bất thường mà hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô bị thương sao?”
Tần Như Lương vốn dĩ đang không để ý mấy cũng nhìn sang.
Khóe mắt Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Không có”.
Hạ Du hỏi: “Không bị thương thì cô che cổ lại làm gì? Cho ta xem nào, có bị thương thật không, ai làm cô bị thương?”
Thẩm Nguyệt càng không cho Hạ Du xem, Hạ Du lại chắc nịch cho là Thẩm Nguyệt bị thương.
Thẩm Nguyệt chửi thầm trong lòng, nếu để Hạ Du thấy khác nào cho Hạ Du biết nàng và Tô Vũ đã thân mật với nhau, huống hồ nàng còn chưa biết nàng và Tô Vũ đã làm gì!
Thẩm Nguyệt giữ lấy khăn quàng cổ, thấy Hạ Du cứ một mực cuốn lấy, tức tối nói: “Hạ Du, ngươi rảnh lắm à, chăm sóc tốt cho bách tính trong thành chưa? Sắc thuốc xong chưa?!”
Hạ Du trừng mắt nói: “Ta đang quan tâm cô đó! Nếu cô bị thương và không cho chúng ta biết thì làm sao khỏi được!”
“Ta cảm ơn ngươi nhiều! Ngươi không quấy rầy ta là ta mừng rồi!”
Hạ Du thừa dịp nàng nói chuyện, lập tức vung tay tới, Thẩm Nguyệt né tránh, tức giận nói: “Mẹ nó nữa, Hạ Du, ngươi rảnh vừa thôi! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám động thủ thì ta sẽ phản kích đấy!”
Thẩm Nguyệt động tác nhanh, Hạ Du cố gắng mãi cũng không được.
Tô Vũ vào trong, thấy thế thì nói: “Thủ thành đại nhân tìm ngươi có chuyện gấp đấy”.
Tô Vũ nói rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Hạ Du chỉ có thể dừng lại, khuyên can Thẩm Nguyệt: “Có bệnh thì phải chữa, lát nữa ta lại đến”.
Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Ngươi cút đi cho ta!”
“Hứ, có lòng tốt mà không được báo đáp”.
Hạ Du vừa đi, không khí trong viện bỗng trở nên vi diệu.
Tần Như Lương nhìn chằm chằm phần cổ của Thẩm Nguyệt, nhưng ánh mắt hắn ta sao mà nhìn thấu được khăn quàng cổ của Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương hỏi: “Cô bị thương thật à?”
Thẩm Nguyệt biết Tô Vũ ở trong viện, có chút quẫn bách nói: “Không”.
Tần Như Lương bèn nặng nề nhìn Tô Vũ, ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Tô Vũ điềm nhiên như không: “Nàng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi chút đi”.
Không cần hắn nói, Thẩm Nguyệt cũng muốn về phòng.
Nhưng nàng và Tô Vũ nói chuyện rất ít, Tần Như Lương vừa đến đã phát hiện.
Sau khi Thẩm Nguyệt quay về, Tần Như Lương nặng nề nói với Tô Vũ: “Ngươi làm gì nàng ấy rồi?”
Mắt Tô Vũ đen như mực, không vui không buồn, bình thản mà thâm thủy: “Nếu ta làm gì thật thì Tần tướng quân bây giờ ngăn nổi sao?”
Tần Như Lương đâm chọc: “Nếu ngươi không làm gì thì sao nàng ấy lại lạnh lùng như thế”.
“Chuyện này là giữa ta và nàng, liên quan gì đến Tần tướng quân đâu”.