Bà tử không muốn rước họa vào thân cho nên liền chạy nhanh vào nhà, ngay lập tức lôi Hương Phiến còn đang ngái ngủ ra ngoài.
Hương Phiến quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đứng trước mặt đang liếc nhìn xuống, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt cùng y phục của nàng ta đang rất xộc xệch, không thể che giấu được dấu vết trên thân thể, lúc này trông vô cùng chói mắt trong mắt Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ gằn từng chữ hỏi: "Hương Phiến, ngươi có biết tội của mình chưa?"
Hương Phiến quỳ rạp xuống, vội vàng run rẩy nói: "Phu nhân minh giám, nô tỳ không biết mình đã làm sai chuyện gì".
Chỉ cần Tần Như Lương không có ở đây thì Hương Phiến có chết cũng sẽ không thừa nhận, nếu như dám thừa nhận chuyện gì trước mặt Liễu Mi Vũ thì chắc chắn nàng ta sẽ không có kết cục tốt.
Liễu Mi Vũ nghiến răng thầm oán hận, biết Hương Phiến chỉ đang giả vờ bối rối nhưng nàng ta cũng không thể trừng phạt Hương Phiến vì chuyện đó!
Lúc đầu chính Liễu Mi Vũ chủ động để Hương Phiến làm nha hoàn thông phòng của Tần Như Lương, nếu bây giờ nàng ta tức giận về chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương thì những người hầu khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như làm vậy thì chẳng phải đã thông báo cho mọi người biết nàng ta đã biết chuyện đêm qua hay sao?
Nhưng chẳng lẽ nàng ta không thể làm được gì Hương Phiến hay sao?
Liễu Mi Vũ hất cằm lên, để Hương Lăng nói: "Tiện tỳ, y phục lúc trước phu nhân mặc đều là do ngươi giặt đúng không?"
Chuyện này không sai, tất cả đều là do Hương Phiến giặt.
"Phu nhân mặc y phục mà ngươi giặt, không biết ngươi đã động tay động chân gì mà khiến cho toàn thân phu nhân ngứa ngáy, ngay cả gương mặt cũng sưng phù, tiện tì nhà ngươi còn không biết mình sai chỗ nào hay sao?"
Hương Phiến sửng sốt ngẩng đầu lên. Thảo nào hôm nay Liễu Mi Vũ đeo mạng che mặt đến.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi khi nhìn thấy khuôn mặt của Hương Phiến gần như đã được chữa lành, ai đã chữa lành mặt cho nàng ta?
Cho dù là ai đi chăng nữa thì hôm nay Hương Phiến cũng không thể sống được!
Liễu Mi Vũ chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, nói với bà tử: "Từ sau khi mặc y phục Hương Phiến giặt thì ta liền có những triệu chứng này. Chuyện này nếu như để tướng quân truy cứu thì tất cả những người hầu ở đây đều sẽ bị trừng phạt. Nhưng ta không muốn chuyện này liên lụy đến người khác, chuyện này do Hương Phiến làm thì hãy để ả ta bị phạt một mình".
Vết thương mà Thẩm Nguyệt gây ra cho nàng ta đêm qua vừa hay có thể lợi dụng được.
Bà tử sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói này chứ?
Chuyện này một là để Hương Phiến một mình chịu phạt, hai là chờ tướng quân trở về thì tất cả mọi người đều chịu liên lụy.
Bà tử cùng các nha hoàn khác đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên.
Bà tử lập tức đi tới, tát mấy cái vào mặt Hương Phiến rồi mắng: "Tiện nhân đáng chết nhà ngươi, dám giở trò trên y phục hại phu nhân! Ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta thì sao?"
Hương Phiến bị đánh đến choáng váng đầu óc, bà tử lại nói với Liễu Mi Vũ: "Phu nhân, tiện chân này thật nham hiểm, nô tỳ thỉnh cầu phu nhân nhất định phải nghiêm trị không tha!"
Liễu Mi Vũ nhìn thấy Hương Phiến chật vật thì khinh thường nói: "Gọi quản gia thỉnh gia pháp tới đây, phạt một trăm trượng lớn sau đó ném ra khỏi phủ, sống chết mặc kệ!"
Trước đó ba mươi trượng lớn đã khiến cho nàng ta mất đi nửa cái mạng, bây giờ muốn phạt nàng ta một trăm trượng lớn chẳng phải là muốn lấy mạng nàng ta luôn hay sao?
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt, nàng ta giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị bà tử kìm lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi không thể..."
Liễu Mi Vũ dịu dàng đáp: “Lúc đầu Vân Nga vì nấu nhầm một bát canh mà cứ sống sờ sờ như vậy bị tướng quân dùng phạt gậy đánh chết, hiện giờ mặt của ta vì ngươi mà trở thành thế này, nếu để tướng quân biết chuyện không phải sẽ đánh chết ngươi sao? Bây giờ ta chỉ trừng phạt ngươi một trăm trượng, nếu ngươi chịu đựng nổi ta liền cho ngươi một con đường sống, nếu không cũng chỉ trách do mệnh của ngươi thôi”.
Hai nha hoàn khác trong viện vội vàng chạy ra ngoài mời quản gia tới chủ trì gia pháp.
Chẳng ngờ còn chưa chạy tới cửa viện bỗng thình lình dừng lại, bất giác lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy Ngọc Nghiên đang dìu Thẩm Nguyệt chậm rãi đi vào tiểu viện này, nàng ưỡn thẳng chiếc bụng lớn, hai nha hoàn kia dù lỗ mãng cũng làm sao dám dễ dàng va đụng tới.
Hôm nay hai vị chủ tử của phủ đều tụ tập ở nơi này, đám người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, đều túm năm tụm ba lại xem náo nhiệt.
Gương mặt Thẩm Nguyệt treo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ ‘ta đến xem kịch’, nàng nheo mắt liếc Hương Phiến một cái: “Đây là đang làm gì vậy?”
Hương Phiến thấy nàng tới, quả thực giống như tóm được sợi rơm cứu mạng, trong đôi mắt chan chứa khẩn cầu và đáng thương thay lời muốn nói.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ vô cùng khó coi, cứng ngắc đáp: “Công chúa đi lại không tiện, sao còn tới đây?”
“Ta đang đi dạo xung quanh vừa hay nghe được động tĩnh nên tới nhìn một chút, Mi Vũ, ngươi đang làm gì vậy?”
“Chỉ là xử lý một ả tiện tì mà thôi”.
“Tiện tì?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Ngươi đang nói Hương Phiến sao? Nàng ấy đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy?”
Hương Lăng vội lên tiếng: "Hương Phiến rắp tâm quấy rối, nàng ta muốn giở trò lên trang phục nhằm hãm hại phu nhân".
"Nhưng ta nhớ rõ là cách đây không lâu, Hương Phiến cùng Mi Vũ vẫn chủ tớ tình thâm cảm động đất trời, Hương Phiến vì Mi Vũ ngươi mà bị phạt gậy, sau đó bị tướng quân đoạt thân, vì suy nghĩ tới Mi Vũ ngươi còn tự hủy đi dung mạo đến nơi này làm nha hoàn không cấp bậc, loại tình cảm chủ tớ này thật sự rất hiếm gặp, Hương Phiến làm sao có thể động tay động chân khi giặt trang phục làm hại tới Mi Vũ đây?"
Là người thông minh liền có thể nghe ra thâm ý trong lời này.