Không thể để lộ ra việc Thẩm Nguyệt ở bên ngoài hai ngày, bèn nói là đêm đó có một nhóm giang hồ du hiệp xông tới, giết chết hang ổ sơn tặc rồi cứu Thẩm Nguyệt xuống núi.
Nhưng khi ấy Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh, nên được đưa đến một trấn bên ngoài kinh nghỉ ngơi hai ngày, rồi hôm nay mới bình yên quay về.
Lúc chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau, Thẩm Nguyệt sẽ được những người Tô Vũ tin tưởng lựa chọn đưa về phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt quay người lên xe ngựa, nàng và Tô Vũ mới tiếp xúc được hai ngày, nên cũng chẳng có lưu luyến gì.
Sau khi chào tạm biệt, nàng cũng không thèm quay lại nhìn.
Tô Vũ mặc áo xanh, sợi tóc như mực kéo dài sau ót, khoan thai đứng trong khung cửa, ngõ đá xanh phía sau làm nổi bật lên dáng vẻ của hắn, tĩnh mịch vô cùng.
Tô Vũ nhìn nàng lên xe ngựa rồi buông rèm xuống.
Cách lớp rèm, Tô Vũ khẽ nói với Thẩm Nguyệt: “Đi đường cẩn thận”.
Rõ ràng hai ngày trước có thể đưa nàng về nhà, nhưng vẫn muốn giữ nàng thêm hai ngày. Nhưng dù thế thì nàng cũng không thể ở đây mãi được, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Nguyệt đi xa, Tô Vũ mới quay người vào cửa, hỏi Liên Thanh Châu: “Nói xem, về chuyện A Nguyệt bị bắt, ngươi đã tra được những gì?”
Hai ngày này, Liên Thanh Châu cũng không nhàn rỗi, hắn tận lực đi điều tra tiền căn hậu quả của việc này.
Liên Thanh Châu nói: “Là học trò sơ ý nên mới khiến chúng thừa dịp, quả thật là có người đã mua chuộc đám sơn tặc ngoài thành, muốn đưa công chúa vào chỗ chết”.
Tô Vũ chưa nói vội, chờ Liên Thanh Châu tỉ mỉ kể.
“Hôm đó có người từ phủ tướng quân đến truyền lời, nói công chúa có việc cần gặp học trò, cho học trò phái kiệu đến đón, nhưng sau đó học trò hỏi Ngọc Nghiên thì mới biết là công chúa không hề cho ai đi đến truyền lời, cứ tưởng là học trò có chuyện cần hỏi”.
“Người kia không phải người trong phủ tướng quân mà là giả mạo”.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Tìm được hắn ta chưa?”
“Đã tìm được ạ, hắn ta bị người chỉ điểm. Học trò đã cho họa sĩ đi vẽ lại người mà hắn ta miêu tả”, nói rồi, Liên Thanh Châu đưa ra một xấp tranh.
Tô Vũ đứng yên trong viện, khẽ dừng chân, ngón tay mở giấy vẽ ra, thấy một người trong bức tranh, im lặng không nói gì.
Bức họa này vẽ ra từ miêu tả của người khác, nét vẽ thô sơ, lại thêm ký ức của người miêu tả không được rõ ràng, nên rất nhiều điểm đều hơi mơ hồ.
Tô Vũ nheo mắt, bên trong con ngươi an tĩnh là mấy phần thâm sâu.
“Sư phụ có nhận ra hắn ta không ạ?”
Tô Vũ xếp lại tranh theo thứ tự ban đầu như không có gì, rồi quay người vào phòng.
Hắn không nói lời nào, tiện tay trải một tờ giấy trên bàn, khẽ cầm bút nhuốm mực, rồi phác họa ra một hình dáng.