Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dân cờ bạc nào bình dân một chút thì đến bàn cược ít, tiền nhiều không có chỗ tiêu thì cứ đến bàn lớn. Mỗi khi ván cược bắt đầu là mọi người xung quanh lại điên cuồng la hét, như thể chỉ cần giọng đủ lớn, thì phần thắng sẽ nghiêng về phía mình vậy.

 

Đó chính là khát vọng của dân bài bạc dành cho tiền tài và thắng thua.

 

Mỗi lần bước vào, sẽ rất khó bước ra.

 

Sau khi tiến vào sảnh lớn, tất cả mọi người đều cắm đầu vào bàn cược, căn bản chẳng có ai tiếp đón nàng và Ngọc Nghiên.

 

Ngọc Nghiên phát hiện, dù nơi này có hơi loạn, nhưng cũng không nguy hiểm như những gì nàng ta tưởng.

 

Dần dà, nàng ta cũng nhìn trái ngó phải quan sát giống Thẩm Nguyệt.

 

Họ đứng bên cạnh bàn đặt cược, thấy người ta đặt tiền vào, Ngọc Nghiên lại quay sang nói với Thẩm Nguyệt: “Lần này ta thấy đặt lớn sẽ thắng”.

 

Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Tự tin thế hả?”, nói xong bèn lấy ra một khối bạc vụn cho Ngọc Nghiên: “Cầm lấy thử xem, thua tính cho ta”.

 

Mặt Ngọc Nghiên xuất hiện vẻ bực tức: “Công tử nói chỉ xem thôi không đặt mà!”

 

Thẩm Nguyệt vòng tay qua cổ Ngọc Nghiên kéo sang một bên, nói: “Đâu có đặt nhiều, chẳng qua là chơi giải trí, thử xem mình có may mắn không thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem phán đoán của mình là đúng hay sai hả?”

 

Ngọc Nghiên nhìn bạc vụn trong tay.

 

Đang chần chừ thì Thẩm Nguyệt đã đẩy nàng ta tới chỗ bàn đặt cược, cầm tay nàng ta đặt vào chỗ cược lớn.

 

Ngọc Nghiên vẫn giữ chặt khối bạc không chịu buông, Thẩm Nguyệt nói bên tai nàng ta: “Ngoan, buông ra”.

 

Nhà cái thấy Ngọc Nghiên cản trở quá bèn quát lớn: “Này, rốt cuộc ngươi có đặt hay không đây, muốn chơi cứ chơi, không chơi thì né ra!”

 

Thẩm Nguyệt nói: “Ngại quá, tiểu đệ nhà ta mới đến lần đầu, vẫn chưa dám xuống tay”.

 

Cuối cùng, Ngọc Nghiên uất ức bĩu môi rồi mới quyến luyến buông tay ra.

 

Sau khi ván cược bắt đầu, nhà cái tuyên bố: “Đặt lớn thắng!”

 

Ngọc Nghiên nghệt mặt ra đó một lúc, hoàn toàn bỏ qua sự bối rối và buồn bã lúc nãy, nàng ta đã lấy lại tiền vốn, còn có cả tiền lời nên vui vẻ nhảy dựng lên.

 

“Công tử, không ngờ chúng ta thắng được tiền thật này!”

 

“Thích lắm đúng không?”, Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

 

“Thích thật đó!”, vui vẻ qua đi, Ngọc Nghiên lại như cụ già xụ mặt xuống: “Nhưng bài bạc là không tốt, công tử không nên chìm đắm vào đó”.

 

Cùng với nguyên tắc chỉ chơi nhỏ, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên lượn lờ khắp đại sảnh, thấy có ván nào chắc chắn lại đặt chút tiền, thắng một hai ván là vui rồi.

 

Ngọc Nghiên chỉ chú ý vào những bàn cược, còn Thẩm Nguyệt lại để ý đến những người đến chơi.

 

Có rất nhiều người thua thảm trong này, chỉ còn đúng cái quần, cũng có người muốn gỡ lại vốn nên lớn gan vay tiền của sòng bạc Thiên Kim, nhưng thường thì cái giá phải trả rất lớn.

 

Nếu không thể trả được trong thời gian quy định, có lẽ người đó sẽ bị đánh đến mức còn nửa cái mạng, đấy là chưa tính đến việc bỏ cả mạng mình vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK