Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Thẩm Nguyệt ném Hương Phiến qua một bên, chậm rãi đi về phía Liễu Mi Vũ.  

             "Công chúa, công chúa muốn làm gì?"  

             Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ngươi giỏi lắm Mi Vũ, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết ngươi lại chọc giận ta thêm một lần nữa rồi".  

             Hương Phiến cố nén đau đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự dữ tợn nhìn về phía Liễu Mi Vũ lớn tiếng nói: "Phu nhân không phải sợ! Nô tỳ không tin chúng ta hai người đấu không lại một mình ả ta! Phu nhân đừng đứng yên như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"  

             Thấy ý chí chiến đấu của Hương Phiến dâng cao, Liễu Mi Vũ đang sợ hãi cũng được tiếp thêm sức mạnh.  

             Đúng vậy, bọn họ đã làm đến bước này rồi, không thể dừng lại! Mỗi ngày nàng ta đều muốn người phụ nữ trước mặt chết quách đi, bây giờ thì nàng ta đã có cơ hội.  

             Liễu Mi Vũ không còn lui về phía sau nữa, nàng ta cùng Hương Phiến một trước một sau áp sát Thẩm Nguyệt.  

             Cổ tay của Hương Phiến đau không chịu nổi, nàng ta hận Thẩm Nguyệt đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa, một lần nữa nhảy chồm về phía Thẩm Nguyệt, muốn tóm cho bằng được Thẩm Nguyệt.  

             Thẩm Nguyệt bị vây chặt, khó khăn đứng sát mép ao, đúng lúc thân thể loạng choạng muốn ngã xuống thì nàng đã tóm lấy được cánh tay của Hương Phiến, sau đó ngay lập tức xoay người đổi vị trí với nàng ta.  

             Hương Phiến kinh hãi kêu lên.  

             Thẩm Nguyệt mặt không biến sắc, vung tay còn lại lên hướng về đầu của Hương Phiến.  

             Một tiếng động trầm thấp vang lên.  

             Hương Phiến cố gắng mở mắt, đồng tử hơi giãn ra, nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyệt buông lỏng tay còn thân thể của nàng ta thì đã xụi lơ.  

             Thẩm Nguyệt đã thả tay nàng ta ra.  

             Toàn bộ quá trình diễn ra kịch liệt mà vô cùng nhanh chóng, khi Liễu Mi Vũ kịp phản ứng thì Hương Phiến đã bất tỉnh ngã xuống đất, máu chảy ra trên đầu.  

             Thân thể của Liễu Mi Vũ cứng đờ, thậm chí còn không dám thở.  

             Máu trên đầu Hương Phiến rơi xuống nước ao khiến cho ở dưới ao xuất hiện rất nhiều thứ ngọ nguậy.  

             Thẩm Nguyệt nhìn những thứ đang ngọ nguậy trong nước thì liền nhướng mày, ngữ khí ngả ngớn nói: "Thảo nào các ngươi lại gọi ta tới đây, hóa ra là muốn đẩy ta xuống dưới cho đỉa hút máu".  

             Những con đỉa này bình thường đâu được nếm máu tươi ngọt ngào như thế, ngày thường bị bỏ đói dữ dội, nay bọn chúng đều chui ra khỏi tổ, xúm xít thành từng đoàn nơi máu tươi của Hương Phiến rơi xuống.  

             Một số còn đỉa thậm chí còn cố gắng bò lên trên theo mùi máu.  

             Thẩm Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh Liễu Mi Vũ rồi nói: "Hai người còn không thể đối phó ta, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi".  

             Thân thể Liễu Mi Vũ run rẩy, môi cũng run run, lùi về phía sau từng bước nói: "Đừng tới đây..."  

             Ống tay áo rộng rãi của Thẩm Nguyệt đã che khuất bàn tay của nàng, lúc này nàng đang cầm trong tay một khối gì đó màu đen, chính là thứ mà nàng đã dùng để đập vào đầu Hương Phiến.  

             Liễu Mi Vũ nhìn thấy rõ ràng đó là một nghiên mực màu đen!  

             Lúc này Liễu Mi Vũ mới nhận ra Thẩm Nguyệt chỉ dùng một tay mà đã có thể xử lý Hương Phiến, bởi vì tay kia nàng đang bận cầm nghiên mực màu đen đánh vào đầu Hương Phiến.  

             Liễu Mi Vũ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.  

             Thẩm Nguyệt đã sớm có chuẩn bị. Khi nghe thấy Hương Phiến dùng Ngọc Nghiên để uy hiếp mình, nàng không vào nhà để rửa tay mà là vào nhà để cầm theo nghiên mực ra khỏi cửa.  

             Nàng không có ý định hòa giải, cũng không có ý định giải quyết ân oán trong hòa bình.  

             "Ngươi muốn làm gì... Tướng quân sẽ không tha cho ngươi...", Liễu Mi Vũ kinh hãi nói.  

             Thẩm Nguyệt mỉm cười, nụ cười vô cùng bình tĩnh: "Con gà mờ, lúc nãy không phải ngươi còn điên cuồng lắm hay sao? Lúc ngươi bày ra chuyện này thì ngươi cũng đâu có nghĩ tới chuyện ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta không giống ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học khiến cho ngươi phải nhớ suốt đời".  

             "Đừng tới đây!", Liễu Mi Vũ liều mạng hét lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"  

             Mọi sự chú ý của nàng ta đều đã đổ dồn vào Thẩm Nguyệt cho nên không nhớ đến sự nguy hiểm ngay phía sau lưng mình. Sau lưng nàng ta đã không còn đường lui nữa bởi vì đó chính là ao nước đầy đỉa.  

             Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Ngọc Nghiên đâu?"  

             "Ở... trong hiệu thuốc... á!"  

             Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Liễu Mi Vũ đã tự hoảng loạn.  

             Chân của nàng ta đã đứng không vững nữa, đến khi nàng ta nhận ra mình bị hẫng chân thì đã quá muộn. Nàng ta mất đi thăng bằng, hai tay vung loạn trên không trung, ngay sau đó liền ngã ầm vào ao nước.  

             Nước trong ao không sâu nhưng bên dưới chứa đầy bùn khiến cho Liễu Mi Vũ chìm sâu trong đó không thể vùng lên nổi.  

             Nàng ta khóc lóc vùng vẫy trong tuyệt vọng vì không thể leo lên bờ.  

             Thẩm Nguyệt đứng một bên dửng dưng nhìn đối phương.  

             Sự yên tĩnh trong ao bị phá vỡ, đàn đỉa chen chúc ở nơi đầy máu lại dần dần tản ra, ngọ nguậy tới gần Liễu Mi Vũ.

  "Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực hơn như vậy, không ngờ lại không chịu được một kích, quả thật lãng phí khí lực của bà đây", Thẩm Nguyệt bĩu môi nói, trong lúc Liễu Mi Vũ đang la hét chói tai thì nàng đã lạnh nhạt xoay người nghênh ngang rời đi.  

             "Thẩm Nguyệt! Tiện nhân khốn kiếp! Độc phụ! Ngươi không thể bỏ mặc ta!"  

             Thẩm Nguyệt không hề quay đầu lại, chỉ lên tiếng: "Thực xin lỗi, ta không có tấm lòng bồ tát đến mức sẽ quay lại cứu kẻ định giết ta. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi".  

             Tiếng hét của Liễu Mi Vũ sau lưng nàng nghe vô cùng đau đớn. Đi vòng quanh xem xét, Thẩm Nguyệt ném nghiên mực dính máu xuống hồ nước sau hoa viên.  

             Vào mùa này hoa mai đã tàn gần hết, trên cành cũng lặng lẽ mọc ra nhiều chồi non xanh ngát.  

             Khi gió thổi qua, toàn khu vườn tràn ngập hương thơm sảng khoái.  

             Trong phong cảnh hữu tình, Thẩm Nguyệt bước đi trên đường với nét mặt thích ý, không ai có thể tưởng tượng được nàng vừa phải trải qua một chuyện kinh thiên động địa.  

             Không bao lâu sau thì nàng đã gặp Triệu thị từ xa.  

             Triệu thị đã đi khắp nơi tìm nàng, vừa nhìn thấy nàng thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói: "Công chúa đã đi đâu vậy, nô tỳ mang bữa trưa trở về thì không thấy bóng dáng công chúa nữa?"  

             Thẩm Nguyệt nói: "Ta không có việc gì, chỉ đi dạo một vòng thôi".  

             "Vậy để ta dìu công chúa về dùng bữa".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK