Sau khi nôn xong, hai người đỡ nhau đứng dậy, quay đầu nhìn Tô Vũ.
Ánh đèn lồng làm ánh sáng nơi đây mờ mờ ảo ảo, hắn thản nhiên đứng dưới ánh đèn như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Nguyệt bội phục khả năng nhịn của hắn, líu lưỡi nói: “Tô Vũ, hương vị khó ngửi này không làm ngươi thấy khó chịu à?”
Tô Vũ nói: “Ta vẫn ổn, vẫn thích ứng được”.
Thật ra, cho dù không tận mắt chứng kiến thì hắn vẫn có thể tưởng tượng được ra cảnh máu tanh giết chóc trên chiến trường, có chết nhiều hơn nữa, đổ máu nhiều hơn nữa thì cũng chỉ giống như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Hắn đã quen.
Ba người về phòng tắm rửa, sau đó có người đưa đồ ăn đến.
Sau khi tẩy hết bụi bặm, cảm giác cũng thoải mái hơn, ngửi mùi khó chịu này cũng nhịn thêm được đôi phần.
Đóng cửa lại thì hầu như không còn ngửi thấy gì nữa.
Thức ăn trên bàn là cơm nhạt canh nhạt, đây đã là món ngon trong quân rồi, nhưng Thẩm Nguyệt và Hạ Du vừa mới nôn xong thì chẳng có khẩu vị gì.
Hạ Du ăn qua loa mấy miếng liền nặng nề về phòng ngủ, mấy ngày nay gấp rút lên đường, hắn ta chưa được ngủ giấc nào hẳn hoi.
Tô Vũ rót trà cho Thẩm Nguyệt: “Bây giờ nàng đã khỏe hơn chưa?”
Thẩm Nguyệt nâng trà lên uống, vị trà rất nhạt, nàng khẽ gật đầu.
“Vậy nàng muốn hỏi ta điều gì nào?”
Thẩm Nguyệt ngẩng lên nhìn hắn: “Xem ra chàng cũng biết ta có lời hỏi chàng, vậy chàng chắc chắn biết ta định hỏi gì đúng không”.
“Về Hoắc tướng quân à?”, Tô Vũ khẽ nói.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Hoắc tướng quân... có phải là cựu thần tiền triều không? Hôm nay ta thấy hai người không giống lần đầu gặp mặt, thái độ của chàng với ông ta cũng rất khác biệt”.
“Hoắc tướng quân là bộ hạ của tiên đế, mặc dù còn sót lại sau lần chính loạn đó nhưng đã bị phái đến biên quan trấn thủ biên cương và nhận một chức không có thực quyền”.
“Tất cả quyền lực đều nằm trong tay Trấn Nam tướng quân kia kìa”.
“Triệu Thiên Khải là võ tướng mà hoàng thượng sai phái, trong tay có binh quyền của đại quân biên cảnh, nhờ vào đó mà chèn ép cựu thần võ tướng của tiền triều”, Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Sau một hồi chính loạn, hoàng thượng thực thi chính sách chiêu an với bọn họ, nhưng cho đến giờ thì đa số đều bị khống chế quân quyền”.