Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải người phụ nữ tầm thường.

 

Thẩm Nguyệt thản nhiên ngồi xuống, nói với Tô Vũ: “Bây giờ Tô đại nhân có thể nói chuyện với họ được rồi”.

 

Tô Vũ thản nhiên nói: “Trấn Nam tướng quân đánh lén Dạ Lương, ý đồ phá hư đàm phán hòa bình của hai nước, vốn nên xử theo quân pháp, cộng thêm việc ông ta hẳn đã giết rất nhiều binh sĩ Dạ Lương, bây giờ lấy mạng ông ta để giải mối hận của hai bên chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?”

 

Đại thần Dạ Lương cả giận nói: “Vậy giờ còn hòa đàm cái gì nữa?”

 

Tô Vũ hỏi: “Hiện tại Dạ Lương còn muốn Đại Sở nhường bảy tòa thành trì?”

 

Đại thần Dạ Lương nói với vẻ đương nhiên: “Trước kia Dạ Lương ta thua Đại Sở, cắt nhường ba thành, bây giờ ngoài việc trả lại ba thành kia ra thì còn đổi mạng hai vị tướng quân này thành bốn tòa thành, yêu cầu này không hề quá đáng!”

 

Tô Vũ nói: “Ban đầu Dạ Lương yêu cầu năm tòa thành, bây giờ đổi ý thành bảy tòa. Dạ Lương muốn dùng Trấn Nam tướng quân đổi lấy hai tòa nhưng điều này không thực tế chút nào. Chưa nói đến việc mạng của Trấn Nam tướng quân không đáng giá hai tòa thành, hiện nay ông ta chỉ là một thi thể, càng không đáng tiền”.

 

“Người là do các ngươi giết!”

 

“Nhưng cũng đã chết trong lao của Dạ Lương mà”.

 

Đại thần Dạ Lương mặt đỏ tía tai: “Người muốn phá rối hòa đàm không phải Trấn Nam tướng quân mà là các ngươi mới phải! Đường đường là công chúa và sứ thần một nước mà lại hành hung trong lao, bây giờ còn muốn trèo lên đầu Dạ Lương chúng ta, đừng mơ!”

 

Các đại thần khác cũng đều kiên định nói: “Bảy tòa thành trì, không thiếu một tòa, không thì gặp lại trên chiến trường đi!”

 

Tô Vũ nhướng mày nói: “Thực ra ta cũng không có ý kiến gì, Tô mỗ chỉ là sứ thần Đại Sở, hết thảy đều phải nghe theo quân lệnh. Nếu hòa đàm thất bại thì chỉ còn cách sử dụng bạo lực thôi”.

 

“Các ngươi muốn chó cùng cắn giậu à?”

 

Tô Vũ nói: “Nếu Dạ Lương có đủ binh lực và tài lực để bình định Đại Sở thì cớ gì phải muốn ngồi đây đàm phán, đòi bảy tòa thành chứ? Đại Sở tổng cộng có bốn mươi hai tòa thành kia kìa”.

 

Sau trận chiến lần trước, Dạ Lương vẫn rất phẫn uất với Đại Sở, mặc dù không chiếm đoạt được, nhưng nhiễu loạn biên cảnh Đại Sở, đoạt lại số thành trì trước đây bị cắt ra cũng là có nắm chắc.

 

Trước mắt mọi người đều biết rõ Đại Sở không đủ lực, Dạ Lương cũng mệt mỏi, chiến tranh bộc phát lên thì không ai được lợi, nhưng lại khiến cho nước Bắc Hạ gần đây đang phát triển nhặt được chỗ tốt.

 

Hoàng đế Dạ Lương cười khẩy: “Chưa nói đến việc xa xôi, bây giờ mà đánh thật, công chúa Tĩnh Nguyệt và sứ thần còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?”

 

Tô Vũ nói: “Vậy phải xem bệ hạ có dám mạo hiểm hay không”.

 

Hoàng đế Dạ Lương sắc bén nhìn Thẩm Nguyệt: “Sứ thần nói đến thân thế của công chúa Tĩnh Nguyệt à? Trước kia Đại Sở nội loạn, hoàng đế hoàng hậu chết trong cung, nếu Bắc Hạ thật sự lo cho hoàng hậu thì sao không duỗi tay ra giúp?”

 

Ông ta nở nụ cười thâm sâu: “Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Đại Sở sớm thay đổi chính quyền, cũng chẳng thấy Bắc Hạ có động tác gì. Bắc Hạ há lại vì một công chúa vong quốc mà làm to chuyện ra? Sứ thần quá để ý đến công chúa Tĩnh Nguyệt này rồi đấy”.

 

Thẩm Nguyệt không thể không thừa nhận là hoàng đế Dạ Lương nói cũng đúng.

 

Nếu Bắc Hạ thật sự quan tâm thì sao lại bỏ mặc suốt bao năm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK