Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Nguyệt bảo quản gia mang tới một bộ y phục người hầu để cho Hạ Du thay.  

 

Trước khi đi, Thẩm Nguyệt đã hỏi Hạ Du chi tiết về tình huống lúc lão phu nhân qua đời.  

 

Hạ Du chỉ nói rằng lão phu nhân trước khi chết đã hộc máu không ngừng, mặt mày tái xanh sau đó ngã xuống đất chết ngay tại chỗ, không thể nói thêm một câu nào.  

 

Ngày hôm đó lão phu nhân rốt cuộc đã nếm qua thứ gì, chạm qua thứ gì, Hạ Du thật sự không thể biết được.  

 

Bây giờ muốn quay lại tìm chứng cứ chỉ e rằng khó càng thêm khó.  

 

 

 

Nếu như hung thủ đã có dã tâm hại người thì những bằng chứng về những thứ mà lão phu nhân đã ăn, đã mặc hay đã chạm vào chắc chắn đều đã bị xóa sổ hoàn toàn.  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt nói: "Lần này có cơ hội thì ngươi vào nhìn bà nội của ngươi nhiều hơn đi. Có lẽ bằng chứng duy nhất vẫn còn ở trên người bà nội của ngươi".  

 

Nhưng lão phu nhân đang nằm ở trong quan tài đặt ở linh đường, người đến phúng viếng làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy được?  

 

Hạ Du ủ rũ nói: "Bọn họ sẽ không cho chúng ta bước lên nhìn đâu".  

 

Thẩm Nguyệt liếc mắt nói: "Chỉ cần ngươi không sợ quấy rầy sự an tĩnh của lão phu nhân thì ta sẽ có cách. Ta nghĩ lão phu nhân cũng muốn nhìn thấy ngươi bình an vô sự thì mới có thể ra đi thanh thản".  

 

Hạ Du trịnh trọng gật đầu nói: "Được, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần ta có thể nhìn thấy bà nội và tìm ra hung thủ thì có làm gì ta cũng đồng ý".  

 

Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ phúng viếng, Thẩm Nguyệt thay y phục trắng, mang theo Ngọc Nghiên cùng Hạ Du đi tới Hạ gia.  

 

Hạ Du mặc y phục của người hầu, hơi cúi đầu cùng Ngọc Nghiên đi phía sau, khi đến tới cổng Hạ phủ cũng không khiến cho ai nghi ngờ.  

 

Trong Hạ phủ có người tiến lên tiếp đón, sau đó dẫn theo Thẩm Nguyệt đến phía trước linh đường.  

 

Bên trong Hạ phủ lúc này tràn đầy bi thương, còn chưa kịp vào linh đường thì nàng đã nghe thấy những tiếng khóc truyền ra.  

 

Hạ Du ở phía sau nàng đang rất căng thẳng, hắn ta cố kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.  

 

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Ngươi bây giờ là người của phủ tướng quân ta, bất luận thế nào thì ngươi cũng phải chịu đựng cho ta, ngươi không thể khóc. Nếu như để cho kẻ khác nhìn thấy thì họ chắc chắn sẽ nhận ra ngươi".  

 

Hạ Du hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, ta sẽ không khóc".  

 

Chỉ cần hắn ta có thể đến linh đường nhìn thấy bà nội lần cuối, được khấu đầu quỳ lạy bà nội thì hắn ta đã mãn nguyện rồi.  

 

Lụa trắng treo cao bên trong linh đường Hạ phủ.  

 

Hai bên sảnh là hai hàng người đang quỳ rạp khấu đầu, những người mặc đồ tang bên trong Hạ phủ đều là gia quyến Hạ gia, tiếng khóc than thê lương kéo dài không dứt.  



Hôm nay không chỉ có phủ tướng quân đến phúng viếng mà còn có rất nhiều quan viên khác trong triều đến phúng viếng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK