Thẩm Nguyệt nhìn lạnh lẽo nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: “Hương Lăng, vậy ngươi nói cho ta biết, nàng ta và thích khách là gì của nhau?”
“Nô tỳ cũng không rõ...”
Ngón tay nắm cằm Hương Lăng đột nhiên dùng sức mạnh hơn nữa.
Hương Lăng lắc đầu khóc: “Nô tỳ không biết thật... Nhưng nô tỳ dường như nghe thấy phu nhân gọi hắn ta là ca ca... còn hắn ta, hắn ta gọi phu nhân là Thiên Tuyết...”
“Không phải Mi Vũ mà là Thiên Tuyết sao?”
“Vâng...”
Thẩm Nguyệt không rõ rốt cuộc Liễu Mi Vũ có lai lịch thế nào, chỉ biết rằng nàng ta được Tần Như Lương đem về từ biên quan lúc đánh trận.
Nhưng vì sao nàng ta tên là Thiên Tuyết, sớm muộn Thẩm Nguyệt cũng sẽ tìm hiểu ra.
Thẩm Nguyệt nói: “Lát nữa ta thả ngươi đi, ngươi phải coi như chuyện tối nay chưa hề xảy ra, nhưng ngươi cũng nên biết, nếu ta thật sự truy cứu chuyện này thì ngươi chắc chắn sẽ chết, hoặc nói là khi Mi Vũ biết chuyện tình bại lộ thì chắc chắn sẽ đẩy ngươi ra làm con tốt đầu tiên”.
“Nô tỳ biết...”, đây cũng là điều mà Hương Lăng lo lắng nhất từ trước đến giờ.
Nàng ta vô duyên vô cớ bị Liễu Mi Vũ kéo lại chung một con thuyền, phải về một phe với Liễu Mi Vũ, nên phải cố gắng giữ cho mọi chuyện không bị bại lộ, nếu không nàng ta sẽ thành vật hy sinh ngay.
Nhưng cùng lúc, nếu Liễu Mi Vũ biết nàng ta đã khai ra tất cả thì nàng ta cũng chắc chắn sẽ chết.
Bây giờ nàng ta tiến thoái lưỡng nan.
Nếu Thẩm Nguyệt nói coi như chuyện tối nay chưa hề xảy ra thì Liễu Mi Vũ sẽ không biết nàng ta đã khai ra, có lẽ nàng ta còn có thể sống lay lắt qua ngày,
Vậy rốt cuộc con đường nào mới đúng đây?
Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Ta có một con đường để ngươi bo bo giữ mình”.
Hương Lăng ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt bình tĩnh, tự tin, Hương Lăng hèn mọn không chống lại nổi.
Hương Lăng thấp thỏm hỏi: “Nếu nô tỳ không đi con đường mà công chúa chỉ thì sao?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Mặc dù ta sẽ không kéo ngươi ra ngoài, nhưng có thể sẽ có nhiều cách khiến Liễu Mi Vũ có tật giật mình, nghi ngờ ngươi phản bội. Đến lúc ấy, ngươi cũng tự tưởng tượng được hậu quả nhé. Ngươi nói xem, làm sao ta có thể dung thứ cho một kẻ trợ trụ vi ngược được?”
Khí tức của Thẩm Nguyệt hơi âm hiểm, nhìn chằm chằm Hương Lăng, khiến Hương Lăng lạnh cả người.
“Tha cho ngươi một lần đã là thành ý cực lớn của ta rồi”.