Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Họ vẫn ở lại tại viện tử ban đầu.  

 

Trong viện tử có vài căn phòng, thêm một Tần Như Lương cũng không cảm thấy chật chội.  

 

Thức ăn còn lại trong bếp không nhiều, đầu bếp nấu vài món đơn giản, mọi người cũng tạm chấp nhận mà ăn.  

 

Mọi người đã quen chịu khổ khi bôn ba bên ngoài nên cũng không kén chọn, ngay cả Hạ Du sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng có thể vượt qua thời gian khổ hàn này.  

 

Cơ thể Hạ Du tráng kiện hơn nên lượng cơm tăng.  

 

Thẩm Nguyệt nhớ lại lúc mới đi, Dạ Lương có tặng cho họ hai vò rượu Phụng Lê, lúc này lấy ra cho thêm phần phấn khích.  

 

Vừa nhìn thấy rượu, hai mắt Hạ Du sáng rực, hắn ta tu liên tiếp hai bát: “Trước đây lúc ở kinh thành, có rượu ngon nào mà ta chưa từng uống đâu, nhưng sau khi đến nơi biên quan này, ta mới thấy rượu Phụng Lê là rượu ngon nhất”.  

 

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi có khẩu vị giống ta đấy”.  

 

Tô Vũ không uống rượu, Tần Như Lương nếm thử một chút: “Rượu này quá nhẹ, ở biên cương thì phải uống rượu mạnh mới sảng khoái”.  

 

Ý nghĩ này khá hợp với quan điểm của Hoắc tướng quân.  

 

Ngoài cửa có mưa lất phất trên lá chuối kèm theo gió thu ẩm ướt.  

 

Ban đêm trong Thành Huyền càng hoang vắng và tĩnh mịch.  

 

Nơi này là tiền tuyến, không biết đã chôn vùi bao nhiêu thi thể, mà cơn mưa này lại như rửa sạch sự tàn khốc và máu tanh nơi đây.  

 

Ngoài những ngôi mộ tập thể và đống kiếm gãy không còn lại gì.  

 

Không khí cũng không còn mùi mục rữa khó chịu khiến người ta buồn nôn nào nữa.  

 

Hạ Du vui vẻ, uống đến nỗi say khướt, sau đó vẫn là Hoắc tướng quân cõng hắn ta về phòng.  

 

Tần Như Lương nói rượu này khá nhẹ nên bất giác nốc thêm vài ly, nếu không phải Thẩm Nguyệt thấy trong người hắn ta thương tích nên nhanh chóng lấy ly rượu đi thì chỉ sợ hắn ta vẫn còn uống.  

 

Tần Như Lương cũng quay về phòng.  

 

Trên bàn, chén đĩa ngổn ngang, chỉ còn lại Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi đối diện nhau.  

 

Tô Vũ là người biết kiềm chế, từ đầu tới cuối, người khác uống rượu thì hắn uống trà nên khi tiệc tan, hắn vẫn còn rất tỉnh táo.  

 

Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, mùi rượu đã tản đi  

 

Thẩm Nguyệt cũng thích uống rượu Phụng Lê, lúc này nàng đã ngà ngà say, một tay chống cằm híp mắt nhìn Tô Vũ.  



Ngón tay Tô Vũ xoay tách trà, ngước mắt nhìn nàng: “Muốn uống chút trà cho tỉnh rượu không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK