Tình hình Tần Như Lương đã như vậy rồi, chủ viện không thể nào không có người canh gác ban đêm.
Thấy Thẩm Nguyệt tới, họ vội vàng đón nàng vào phòng, những thứ nàng cần được chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức.
Không ai biết rằng nàng hiểu y thuật.
Nhưng Thẩm Nguyệt xem xong vết thương của Tần Như Lương, đầu óc tự động có kế sách xử lý triệu chứng.
Nàng điều chế dược liệu vô cùng thuần thục, vừa cho người đi sắc lại thuốc theo đơn của nàng, vừa bảo Ngọc Nghiên nghiền mịn dược liệu được điều phối thành bột để đắp bên ngoài vết thương.
Xé bỏ lớp băng gạc trên lưng Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt không có nhiều kiên nhẫn và tỉ mẩn chậm rãi bôi thuốc cho hắn ta, mà là ngạo nghễ đứng bên cạnh giường, giơ cao tay rắc bột thuốc trong bát rắc lên lưng hắn ta.
Ngọc Nghiên yếu ớt hỏi: “Công chúa đắp thuốc cho hắn ta sao mà giống rắc tro cốt thế?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày gian xảo: “Ngươi từng trông thấy người ta rắc tro cốt à?”
Ngọc Nghiên lắc lắc đầu: “Nô tì chỉ cảm thấy người ta rắc tro cốt cũng không hào sảng như công chúa”.
“Người đàn ông của người khác, ta phải dịu dàng chu đáo làm gì. Ta còn cãi nhau và đánh nhau với hắn ta nữa đấy, trông ta giống người dễ dàng bỏ qua chuyện cũ lắm sao?”
Ngọc Nghiên lại thành thật lắc đầu.
“Thế nên, có thể tới cứu hắn ta một lần đã là khá lắm rồi”.
Dưới sự chỉ đạo lâm sàng của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên bước đầu hoàn tất việc băng bó.
Tần Như Lương sốt cao, mãi mà không hạ được nhiệt.
Thẩm Nguyệt tự thấy bản thân cũng nhân từ đến tận cùng, gọi vài tì nữ dùng khăn bông nhúng vào nước lạnh, giúp Tần Như Lương hạ nhiệt.
Mấy tì nữ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.
Bởi vì Thẩm Nguyệt lột sạch quần áo của Tần Như Lương.
Nếu Tần Như Lương còn tỉnh, chắc chắn sẽ nhảy đổng lên.
Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tay: “Mấy chỗ mà ban nãy ta đã nhấn mạnh, các ngươi nhớ rõ cả chưa? Không cần khách sáo, muốn sờ chỗ nào cứ sờ, muốn ngắm chỗ nào cứ ngắm, cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ rồi không có nữa đâu”.
Các tì nữ toát mồ hôi lạnh.
Nếu tướng quân tỉnh dậy phát hiện mình bị ngắm nhìn và sờ soạng từ đầu đến chân, há chẳng phải sẽ giết họ sao?
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cứu người quan trọng.
Các tì nữ vừa làm việc vừa âm thầm rung động, không ngừng đảo mắt nhìn nhau.
Vóc dáng của tướng quân đẹp quá…
Tướng quân cường tráng ghê…