Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngoài cửa thành Huyền, mưa bụi mịt mờ, gió thu lê thê, nhìn kỹ có thể thấy binh sĩ Đại Sở đang đứng dưới mưa gió, lù lù bất động, khôi giáp màu đen trên người toát ra một lớp nước nhàn nhạt.  

 

Đứng đầu là Hoắc tướng quân.  

 

Hai bên càng đi càng gần, mãi đến khi có thể trông thấy những gương mặt chỉnh tề.  

 

Đại tướng quân Dạ Lương dừng lại khi còn hơn một trượng, ôm quyền hàn huyên với Hoắc tướng quân một chút.  

 

Hai vị tướng quân chinh chiến sa trường đã lâu, thích những người sát phạt quyết đoán, nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, không thích quanh co lòng vòng.  

 

Sau khi chào hỏi, đại tướng quân Dạ Lương mở cửa rèm xe ngựa ra để Hoắc tướng quân xác nhận đúng là ba người Thẩm Nguyệt đã an toàn quay về, sau đó giao Liễu Thiên Hạc cho Hoắc tướng quân.  

 

Hai nước ký khế ước hòa bình, theo ước định thì Đại Sở trả lại ba tòa thành trì cho Dạ Lương.  

 

Hoắc tướng quân làm việc gọn gàng linh hoạt, trong thời gian này đã cho quân - dân rút lui khỏi ba tòa thành.  

 

Trước mắt bách tính Đại Sở đã rút lui đại khái, quân đội Đại Sở cũng lui về hơn phân nửa, Hoắc tướng quân chỉ chờ nhóm Thẩm Nguyệt trở về là cùng nhau lui lại hoàn toàn.  

 

Đại tướng quân Dạ Lương cười vang: “Nói chuyện với người sảng khoái như Hoắc tướng quân đúng là nhanh gọn, thoải mái hơn hạng ngươi nhiễu loạn, âm mưu quỷ kế như Triệu Thiên Khải nhiều!”  

 

Nói đến Triệu Thiên Khải, sau khi hai nước ký kết hòa bình thì Dạ Lương đã đưa thi thể của Triệu Thiên Khải cùng với đầu của những võ tướng bị treo trên tường thành về Đại Sở.  

 

Đại Sở tổn thất nhiều võ tướng, tướng quân như thế, mặc dù khiến tướng sĩ Đại Sở phẫn hận, tiếc nuối, nhưng chiến tranh đã kết thúc, hao binh tổn tướng trong chiến tranh là điều dễ hiểu, chẳng trách được ai.  

 

Bởi vì phải rời thành di chuyển, điều kiện cho hạn, nhất thời không chuẩn bị nhiều quan tài đá, nên Hoắc tướng quân đã mai táng những võ tướng kia.  

 

Sau khi bàn giao, đại tướng quân Dạ Lương bèn dẫn người rời đi.  

 

Cưỡi ngựa song song với Hoắc tướng quân còn có cả Hạ Du.  

 

Chỉ sau một thời gian không gặp, hắn ta giống như trầm tĩnh hơn nhiều, không vạ miệng nói hớ nữa, dù thấy Thẩm Nguyệt quay về an toàn, trong lòng vui sướng nhưng vẫn kiềm chế lại.  

 

Hoắc tướng quân hỏi chuyện Tô Vũ và Tần Như Lương, sau đó hành lễ với Thẩm Nguyệt, rồi mới quay về thành Huyền.  

 

Trời mưa ẩm ướt dấp dính.  

 

Thẩm Nguyệt kéo màn xe lên, dưới núi ấm áp hơn núi Diệp nhiều, không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy như dính phải mạng nhện, hơi khó chịu.  

 

Hạ Du xua ngựa đi đến bên cạnh xe của Thẩm Nguyệt.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, cảm giác chỉ chớp mắt một cái mà Hạ Du đã thay đổi thật nhiều.  

 

Hắn ta không còn là công tử nhà giàu mặt như ngọc kia nữa, ngũ quan đã có góc cạnh, rõ ràng hơn trước, giọng điệu cũng không còn nháo nhào hoạt bát như xưa.  

 

Bạn bè lâu ngày gặp lại, Thẩm Nguyệt đương nhiên rất vui mừng, nàng cười nói: “Trông cường tráng hơn nhiều đấy! Người cũng ngày càng ra dáng”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK