Nhưng Thẩm Nguyệt cũng sợ bị người khác trông thấy hắn và nàng dùng chung một chiếc ô, thế là đành nén lại ý định đưa ô cho hắn.
Đợi khi Tô Vũ về đến nhà, chắc hẳn quần áo và tóc của hắn trắng xóa vì tuyết.
Thẩm Nguyệt nghĩ, quản gia nhà hắn nên nhắc hắn thay quần áo khô mới được.
Hắn không thích hơ lửa sưởi ấm, trong phòng cũng không có lò sưởi, tất cả cứ thanh lãnh. Tuyết rơi nhiều thế này, hắn có thấy lạnh không?
Khi ở viện Thái Học, Thẩm Nguyệt muốn hỏi hắn vài chuyện liên quan đến Bắp Chân, nhưng nghĩ lại, không thể nào đứng ở nơi nguy hiểm như hoàng cung mà tìm hiểu chứng cứ về thân thế của Bắp Chân.
Nếu để người khác nghe thấy, bất kỳ câu nói nào cũng có thể gây ra hậu họa khó lường cho ba người họ.
Thế nên Thẩm Nguyệt chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng phải đợi đến khi gặp thời cơ thích hợp mới được hỏi.
Trước khi chính tai nghe thấy câu trả lời của Tô Vũ, nàng sẽ không kết luận một cách ngớ ngẩn. Cho dù suy đoán trong lòng trào lên như sóng biển, nàng đành phải đè nén xuống hết, chỉ muốn nghe thử xem Tô Vũ sẽ nói thế nào.
Sau đó Bắp Chân không tới viện Thái Học nữa, ngoan ngoãn ở lại trong cung Thái Hòa, mỗi ngày Thẩm Nguyệt dạy thằng bé vài chữ.
Khi xung quanh không có một ai, Thẩm Nguyệt sẽ trải ra một trang giấy, dạy Bắp Chân viết tên của thằng bé, từng nét một.
Bắp Chân biết mình tên là Tô Tiễn.
Thế nhưng chữ viết ra còn chưa kịp hong khô đã bị Thẩm Nguyệt dùng vết mực bôi lên, hoặc là xé nát.
Chắc hẳn Bắp Chân cũng hiểu rằng tên họ của thằng bé tạm thời không thể công khai, chỉ có thể nhắc tới và tập viết khi hai mẹ con được ở riêng cùng nhau.
Bên phía Tề phi, tình hình của Ngũ hoàng tử đã khá hơn đôi chút, nhưng bao nhiêu can đảm của thằng bé này gần như bay hết sạch khiến Tề phi cảm thấy vô cùng bực mình.
Sau đó Ngũ hoàng tử không còn dáng vẻ kiêu ngạo của mình nữa, bất kể gặp ai, chỉ cần ra khỏi cửa tẩm cung, nó sẽ nhìn trái ngó phải, rụt rè và sợ sệt.
Thậm chí cành cây nhành cỏ cũng có thể khiến nó sợ đến mức ngã bệt xuống đất.
Hoàng đế càng lúc càng không thích đứa con trai này, cảm thấy cực kỳ thất vọng. So ra thì Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh hạ đứng trước mặt hoàng đế trông đáng yêu hơn nhiều, cũng được hoàng đế thân cận nhiều hơn.
Sau khi nghe nói Ngũ hoàng tử bị ngã, Thái hậu tới hậu cung xem thử.
Trong số các hoàng tử, Thái hậu thích Ngũ hoàng tử nhất, bởi vì Ngũ hoàng tử luôn khiến bà ta thấy vui vẻ.
Nhưng trông thấy Ngũ hoàng tử biến thành như vậy, bà ta cũng rất đau đầu.
Tề phi thấy vậy lập tức quỳ rạp trước mặt Thái hậu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nghẹn ngào kể tội: “Cầu xin thái hậu nhất định phải đòi lại công bằng cho hoàng nhi của thần thiếp, là do Tĩnh Nguyệt của cung Thái Hòa hãm hại! Hoàng nhi của thần thiếp bị ngã rách đầu ở thư phòng của con trai nàng ta, nàng ta nói hoàng nhi tự gây ra, còn cố tình dụ cá sấu trong hồ tới, định đẩy hoàng nhi xuống làm mồi cho cá sấu!”
Thái hậu thương yêu Ngũ hoàng tử, đâu thể chấp nhận nổi chuyện này, vả lại cứ nhắc đến Tĩnh Nguyệt, bà ta lại thấy cực kỳ khó chịu. Để Tĩnh Nguyệt và con trai của nàng sống ở cung Thái Hòa, ngay từ đầu Thái hậu đã thấy không vui rồi.