Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt ngồi trong phòng, Ngọc Nghiên tháo kẹp tóc hai bên ra cho nàng, dùng một dải lụa buộc nhẹ tóc ra sau đầu. 

Ngọc Nghiên cũng chọn ra một chiếc váy dài có tay và eo rộng rãi thay cho Thẩm Nguyệt. 

Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài đêm nay liền nói: "Công chúa, chút nữa mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ, người cứ ở bên cạnh xem kịch hay là được". 

Thẩm Nguyệt không đáp, chỉ đứng lên mở cửa sổ, nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp". 

Khi Tần Như Lương trở về thì đã là nửa đêm. 

Vừa bước vào cửa thì hắn ta đã dời bước đến Phù Dung Uyển. 

Tuy nhiên, khi Tần Như Lương đi ngang qua rừng mai ở ven hồ nơi mà hắn và Liễu Mi Vũ hay ngồi thì lại đột nhiên dừng bước. 

Ở trong đình nghỉ mát ven hồ không biết từ khi nào lại có treo một tấm lụa trắng bốn phía rủ xuống mờ ảo dưới ánh trăng. 

Thấp thoáng bên trong màn lụa trắng có bóng dáng của một nữ nhân yểu điệu mặc y phục bó sát màu đỏ tươi, để lộ ra vòng eo cùng cánh tay. Dáng váy thướt tha, phần chân váy uyển chuyển rung nhẹ theo những bước chân. 

Đôi mắt của Tần Như Lương như lập tức được thắp sáng bởi chiếc váy màu đỏ như ngọn lửa kia. 

Nữ nhân quay lưng về phía hắn ta, mái tóc đen dài óng ả đổ xuống như thác nước, bóng dáng xinh đẹp vạn phần, vòng eo cùng vòng mông vô cùng gợi cảm. 

Bóng dáng của nữ nhân này gần giống với Liễu Mi Vũ, vì vậy bất giác Tần Như Lương đã nghĩ rằng nữ nhân đang nhảy múa trong đình nghỉ mát chính là Liễu Mi Vũ. 

Ánh mắt hắn ta trở nên sâu hơn, hắn chậm rãi nhấc chân tiến về phía đình nghỉ mát. 

Làn gió đêm thổi tung tấm lụa trắng, một hương thơm nồng ấm mê ly ngay lập tức truyền ra ngoài. 

Nữ nhân vẫn đang nhảy múa, vòng eo thon gọn đung đưa qua lại như rắn trườn, Tần Như Lương đứng ở phía sau ngửi thấy hương thơm càng lúc càng nồng đậm khiến cho hắn ta cũng càng lúc càng mê đắm. 

Đột nhiên, Tần Như Lương bước tới tóm lấy eo của nữ nhân trong đình nghỉ mát rồi lập tức ôm chặt nàng ta vào lòng. 

Nữ nhân kinh ngạc hô lên một tiếng, thanh âm mềm mại như nước. 

Lưng nàng ta tựa vào lồng ngực nóng bỏng của Tần Như Lương, Tần Như Lương ngửi thấy mùi hương trên cổ nàng ta, lòng bàn tay đã vuốt ve đến chiếc rốn nhỏ của nàng ta rồi, hắn ta nuốt nước miếng, khàn khàn nói: "Mi Vũ, nàng muốn làm ta ngạc nhiên sao? Nàng học được điệu múa này ở đâu vậy, đã câu mất hồn của ta rồi". 

Nhưng người Tần Như Lương đang ôm lúc này không phải là Liễu Mi Vũ mà là Hương Phiến đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu. 

Tần Như Lương chưa từng nói chuyện dịu dàng với nàng ta như vậy, hơi thở ấm áp phả vào cổ và tai của nàng ta khiếng cho nàng ta như sắp nhũn ra trong vòng tay của Tần Như Lương. 

Hương Phiến nói: "Tướng quân thích không?" 

Tần Như Lương ngậm lấy vành tai của nàng ta rồi nói: "Ta rất thích". 

Hương Phiến khẽ đẩy ngực của Tần Như Lương ra, sau đó quay lưng về phía hắn ta cười ranh mãnh nói: "Vậy thì ta sẽ múa cho tướng quân xem một lần nữa". 

Từ đầu đến cuối, nàng ta không hề quay đầu lại. 

Càng như vậy thì nàng ta lại càng có thể khiến cho Tần Như Lương thích thú hơn. Đợi đến khi sự thích thú lên đến cực điểm thì Tần Như Lương cũng đã trở thành con cá lọt lưới. 

Đây có thể là cơ hội duy nhất của Hương Phiến, chỉ có thể thành công chứ không được thất bại. Nếu không lần sau đợi Tần Như Lương có phòng bị thì nàng ta sẽ rất khó tiếp cận được hắn ta. 

Thẩm Nguyệt đã nói rằng nếu như nàng ta muốn thoát ra thì nàng ta phải cởi mở hơn, trước tiên phải phô bày ra hết những thứ đẹp đẽ nhất của mình. 

Nàng ta phải phơi bày ra thân thể xinh đẹp kiều diễm của mình trước mặt Tần Như Lương khiến cho Tần Như Lương không thể tự kiềm chế. 

Vì vậy nàng ta đã nhảy múa quên mình, hoàn toàn biến bản thân trở thành ánh trăng sáng phản chiếu dưới mặt hồ trong, khiến cho đối phương mê mẩn không thôi.

Vết thương trên mặt nàng ta đã nhạt đi khá nhiều, chỉ còn lại vệt đỏ mờ mờ. Với ánh trăng như đêm nay, xung quanh treo trướng mỏng, Tần Như Lương sẽ không trông thấy. 

Vả lại, thời cơ như đêm nay cực kỳ hiếm có. 

Hương Phiến rầu rĩ, vội vàng quỳ xuống dưới chân Tần Như Lương: “Tướng quân nhận nhầm nô tì thành nhị phu nhân, nô tì đáng chết. Nô tì không ngờ tướng quân sẽ đến vào lúc này…” 

Tần Như Lương lạnh lùng nheo mắt nhìn Hương Phiến: “Ngươi không ngờ rằng ta sẽ đến? Vậy ngươi ăn mặc như vậy, lại còn nhảy múa ở đây làm gì?” 

Hương Phiến cúi đầu, giọng nói mềm mại yểu điệu như thể vắt được ra nước: “Nô tì mới học một điệu múa, nếu nhảy múa vào ban ngày sẽ bị người khác chê cười, thế nên ban đêm mới lén lút tới nơi này luyện tập. Nô tì đã treo trướng lên, cứ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện…” 

Nam tử như thế, trừ Thẩm Nguyệt ra, làm gì có ai không muốn? Hắn ta là nam tử trong mơ của các nữ tử Đại Sở đấy! 

Ở nơi cây cối rậm rạp, Thẩm Nguyệt giơ tay nhẹ nhàng vạch tán lá ra, nhìn về phía đình. 

Ngọc Nghiên tỏ ra khinh thường: “Không ngờ Hương Phiến thực sự câu dẫn được tướng quân, chỉ là hai người này vô liêm sỉ quá”. 

Thẩm Nguyệt cười vài tiếng cực kỳ nhẹ: “Có vẻ hơi cay mắt nhỉ? Đừng nhìn nữa, không phù hợp với thiếu nhi, mau đi gọi người tới”. 

Ngọc Nghiên nghiêm túc nói: “Công chúa cũng không được xem nữa!” 

Thẩm Nguyệt đắc ý: “Ta đã thành niên rồi, tại sao không thể xem?” 

“Trong bụng công chúa vẫn còn người chưa thành niên nhé!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK