Thẩm Nguyệt nói: "Vậy vẫn còn tốt hơn một đại tướng quân như ngươi, không ngờ hôm nay người phải đi làm một việc vặt vãnh như vậy".
“Ai dạy cô đánh bạc?”, Tần Như Lương hỏi.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Là công tử Hạ gia, hắn ta nói ta là phúc tinh của hắn ta, muốn ta giúp hắn đánh bạc, ta cũng không thể chối từ".
"Ta thấy cô không có chút ăn năn hối cải nào, cô có biết hôm nay nếu như người đến niêm phong sòng bạc không phải là ta thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ nếu như không phải là hắn ta thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Tần Như Lương lại nói: "Cách đây không lâu cô mới vừa bảo quản gia chi tiền đúng không? Thì ra không phải để mua sắm trang sức hay y phục mà là để đi đánh bạc! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng Trì Xuân Uyển chỉ được cấp mười hai lượng thôi, nghe rõ chưa, mười hai lượng!"
Tần Như Lương rất tức giận, nhưng cuối cùng sự việc cũng chỉ kết thúc ở đó. Hắn ta cũng không thực sự trừng phạt Thẩm Nguyệt.
Triệu thị nghe nói Thẩm Nguyệt đến sòng bạc thì trong lòng luôn cảm thấy việc này trái với đạo lý, nhưng dù sao bà ta cũng không tiện mở miệng lên tiếng.
Bây giờ bà ta không có quyền lên tiếng trong Trì Xuân Uyển này, Thôi thị và Ngọc Nghiên là những người chăm sóc chính cho Thẩm Nguyệt.
Nhưng thật ra Triệu thị cũng đã nói với Thôi thị, Thẩm Nguyệt thân là phu nhân tướng quân, đáng lý ra nên ít xuất đầu lộ diện bên ngoài, bà ta muốn Thôi thị ở bên cạnh khuyên nhủ Thẩm Nguyệt không nên đối nghịch với Tần Như Lương, dù sao cũng đều là người một nhà.
Thôi thị không mềm không cứng đáp lại: "Chỉ cần Tần tướng quân không tới gây phiền toái cho công chúa thì công chúa tất nhiên cũng sẽ không làm khó Tần tướng quân".
Triệu thị đành phải im lặng.
Triệu thị không ngờ tới Hương Phiến sẽ tự mình tìm tới cửa, nhưng người mà nàng ta tìm không phải là Thẩm Nguyệt mà là bản thân.
Bà ta cũng biết từ sau khi Hương Phiến một bước nhảy vọt lên thành tam phu nhân trong phủ vẫn luôn không tranh giành cướp đoạt, ngược lại còn qua lại khá gần gũi với công chúa, bà ta liền vơi bớt chút cảnh giác với nàng ta.
Hương Phiến hẹn gặp Triệu thị tới một nơi vắng bóng người sau vườn hoa.
Triệu thị vừa nhìn thấy nàng ta đã thi lễ liền nhưng lại được Hương Phiến đỡ đứng lên: “Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, ta thực sự không dám nhận lễ lớn như vậy”.
“Không biết tam phu nhân gọi lão nô tới là có chuyện gì?”, Triệu thị đúng mực đáp: “Nếu phu nhân thực sự có chuyện có thể tới tìm công chúa”.
“Có vài lời ta không tiện nói trước mặt công chúa, chỉ có thể thông qua Triệu mụ mới được. Chắc Triệu mụ đã biết những ngày này tướng quân hằng đêm vẫn ở lại Hương Tuyết Uyển?”
“Tướng quân cưng chiều tam phu nhân là sự may mắn của tam phu nhân”.