Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Tính ta xấu lắm, ngươi càng muốn gặp hắn thì ta càng không cho ngươi gặp, có giỏi thì nhào vào mà cắn ta này”.
Liễu Mi Vũ đẩy Hương Lăng ra, định xông lên đánh.
Nhưng còn chưa kịp đến gần Thẩm Nguyệt thì đã bị Thôi thị ngăn lại, nhanh chóng bắt chéo tay nàng ta ra sau lưng, đánh quỳ xuống đất, đè tay nàng ta xuống.
Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống trước mặt nàng ta, ngón tay nắm vuốt cằm nàng ta, híp mắt nói: “Tần tướng quân còn chưa ra khỏi nhà mà ngươi đã cuống cuồng muốn hắn ta xui xẻo rồi đúng không? Mi Vũ, ta khuyên ngươi về sau nên kiềm chế một chút, dù sao Tần Như Lương cũng không còn là chỗ dựa của ngươi nữa đâu, ta có thể bóp chết ngươi bất kỳ lúc nào”.
Liễu Mi Vũ trừng mắt, tràn ngập nước mắt và hận thù.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười: “Nhưng ta không thích mọi chuyện nhanh như thế đâu, chờ ta bắt được Liễu Thiên Hạc thì sẽ ngồi ôn chuyện xưa với ngươi nhé”.
Thoáng chốc, cả người Liễu Mi Vũ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Nguyệt đứng lên nói: “Nhị nương, ném nàng ta ra ngoài”.
Ngày mồng chín tháng chạp.
Trời đang tờ mờ sáng, Thẩm Nguyệt đã đứng dậy, mặc áo bông khoác áo choàng, sửa soạn rồi dẫn Ngọc Nghiên ra ngoài.
Quản gia cũng đã chuẩn bị xong đồ vật, đó là một cái áo choàng, xin Thẩm Nguyệt khoác thêm cho Tần Như Lương vào lúc tiễn đưa hắn ta.
Thẩm Nguyệt cũng không thấy bóng Tần Như Lương đâu, chắc là đã ra cửa thành hiệu lệnh tam quân rồi.
Thẩm Nguyệt xuất hiện ngoài cửa thành, là đại diện gia quyến tiễn đưa người nhà.
Nàng đứng đầu, tay cầm một cái áo khoác, đứng trước cửa thành, sắc mặt lạnh nhạt, tóc đen buông dài, mép váy khẽ thổi.
Sau lưng đều là thân nhân, gia quyến tiễn đưa, xếp thành hàng dài.
Lúc đến nơi, các gia quyến chia nhau đi tìm tướng sĩ xuất chinh nhà mình.
Tần Như Lương không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ đến. Hắn ta được tướng lĩnh bên cạnh nhắc nhở, khi quay lại mới thấy Thẩm Nguyệt đứng đó.
Ánh mắt hắn ta căng thẳng, chỉ nhìn một mình cô gái đứng ngoài cửa thành.
Giống như cả đất trời chỉ có một mình nàng.
Nàng híp mắt đứng dưới ánh nắng sớm, con ngươi đen như mực.
Tần Như Lương đi từng bước về phía nàng, nàng cũng từng bước đi lên chỗ hắn ta.
Theo quy củ, nàng cẩn thận tung áo choàng ra, kiễng chân choàng vào khôi giáp lạnh băng trên người Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt cúi mắt, bình thản buộc dây đai.
Tần Như Lương giật mình, đưa tay cầm lấy tay nàng.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, giữa lông mày là sự chán ghét, nàng thản nhiên nói: “Ta chỉ làm theo thông lệ thôi”.
Tần Như Lương lần đầu lấy dũng khí, trịnh trọng nói: “Thẩm Nguyệt, nếu cô còn chờ được ta quay về, nếu cô cho ta cơ hội theo đuổi cô thì sau này ta sẽ đối tốt với cô vô điều kiện, ta cũng sẽ bảo vệ cô, không vì bất kỳ ai mà hối hận việc ta đã từng bảo vệ cô”.
Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, giương mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta đứng ngược nắng, có chút không chân thực.