Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phóng quay đầu nhìn tranh chữ trang trí đặt trên bàn, hai con rối gỗ trước đó bị hắn ta vứt xuống đất không ngó ngàng tới nữa, còn mấy món đồ trang trí và tranh chữ này cũng khá tinh tế. Dù sao cũng là những thứ không liên quan tới vụ án, tuy hắn ta không thích tranh chữ văn nhã, nhưng đem đi tặng người khác, lấy lòng người ta, cũng không thành vấn đề gì lớn.  

 

Đợi khi rời khỏi đó, Hạ Phóng đem tranh chữ và đồ dùng đi hết.  

 

Khi đêm khuya thanh vắng, địa lao lạnh giá vô cùng, đối với đám ngục tốt canh ngục mà nói, cũng là một loại khổ sai.  

 

Thế là hai tên ngục tốt bưng ra một chậu than, trong chậu đốt than đỏ rực, dùng để giữ ấm. Hai con rối gỗ trước đó bị Hạ Phóng ném xuống nền đất cũng bị lấy ra để lót thêm vào chậu.  

 

Ban ngày, sau khi Thẩm Nguyệt rời khỏi sông Dương Xuân, nàng về thẳng Tần phủ.  

 

Khi về tới Trì Xuân Uyển, vào trong phòng, nàng không ra ngoài thêm lần nữa. Nàng hờ hững ngồi trên bàn đọc sách bên cửa sổ như người mất hồn, trông ra cảnh sắc tiêu điều bên ngoài mà không có bất kỳ phản ứng nào.  

 

Thôi thị và Ngọc Nghiên tất nhiên rất sốt ruột, mấy lần ra ra vào vào nhưng nàng vẫn duy trì tư thế ngồi bất động, chưa từng thay đổi.  

 

Hai người cũng không dám quấy rầy nàng.  

 

Thẩm Nguyệt từng không biết khi xưa Tô Vũ đã phải vắt óc khổ cực như thế nào để tìm hết mọi cách cứu mình, bây giờ cũng đến lượt nàng trải nghiệm.  

 

Nàng nhất định phải cứu Tô Vũ, bất luận là dùng cách gì.  

 

Đợi khi Ngọc Nghiên lấy hết can đảm vào gọi nàng, gọi mấy tiếng liền thì Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn, phát hiện trời đã tối từ bao giờ.  

 

Ngọc Nghiên nhắc nhở: “Công chúa, nên dùng bữa tối rồi”.  

 

Nàng đã vô thức ngồi cả chiều.  

 

Cơm canh được bưng lên bàn, Thẩm Nguyệt không hề muốn ăn. Ngọc Nghiên vội vàng đi mời Tần Như Lương cùng tới ăn tối, làm vậy cũng là để hắn ta khuyên nhủ Thẩm Nguyệt.  

 

Thôi thị ở bên cạnh nói: “Dẫu sao công chúa cũng nên ăn chút đi, ăn no mới có sức nghĩ cách cứu đại nhân”.  

 

Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Nhị nương yên tâm, ta sẽ không ngược đãi cơ thể mình vào lúc này đâu”.  

 

 

 

Nàng chỉ là đang chờ, chờ đêm nay đến nhanh một chút.  

 

Thẩm Nguyệt không thể để đầu óc mình thả lỏng, lúc nào cũng phải trong trạng thái đề phòng và căng thẳng cực độ. Nàng sợ một khi bản thân lơi lỏng thì sẽ khiến cho một số hình ảnh mà nàng căn bản không cách nào tưởng tượng tràn vào trong đầu.  

 

Nàng sẽ không tự chủ mà nhớ đến hình ảnh lúc Tần Như Lương mới đi ra từ Đại Lý Tự.  

 

Chắc chắn Hạ Phóng kia cũng sẽ không ngại dụng hình với Tô Vũ.  

 

Tô Vũ ở trong lao sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?  

 

Thẩm Nguyệt giống như bị phân liệt, vừa vô thức nghĩ đến lại vừa ngăn cản bản thân, không để mình nghĩ tới.  



Chắc chắn lúc trước Tô Vũ cũng có thời điểm phân liệt và đấu tranh giống nàng. Khi đó hắn kiểm soát bản thân như thế nào? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK