Thẩm Nguyệt cuộn mình trong góc chật vật òa khóc.
Ngoại trừ lần trước mắc kẹt trong đống đá, nàng chưa từng nức nở buông mình như vậy.
Tô Vũ có chút bối rối rồi, hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng nhưng lại lo sợ bị nàng từ chối.
“A Nguyệt à, đừng khóc”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe nói: “Ta không biết cuối cùng nên đổ lỗi cho chàng hay nên trách bản thân mình đây, dường như ta mới là kẻ tệ hại nhất đó”.
Tô Vũ ấm giọng đáp: “Nàng rõ ràng không làm gì cả, nàng không có chỗ nào xấu xa cả”.
“Nhưng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta”.
Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Ta vẫn luôn nghĩ, có một ngày chàng còn có thể trở lại thành một đại học sĩ thanh liêm của trước đây. Là dáng vẻ khi ta đứng dưới gốc ngô đồng quay đầu nhìn chàng, còn chàng đứng trong lớp học sáng sủa sạch sẽ”.
Tô Vũ lắc đầu cười cực nhạt: “Thì ra nàng chính là không quên nổi dáng vẻ đó của ta, có lẽ sau này…”, sâu trong đôi mắt tĩnh mịch của hắn xẹt qua một tia đấu tranh: “Ta sẽ không trở lại được con người khi đó nữa, dưới đất lạnh, ta ôm nàng lên giường, được không?”
Khoảnh khắc Thẩm Nguyệt né tránh mình trong lòng hắn cũng bất chợt dâng lên sự khủng hoảng, khi nhìn tới đôi tay trống không, hắn cũng sợ hãi sẽ có một ngày người con gái trước mắt này sẽ không thuộc về bản thân mình nữa.
Thẩm Nguyệt không trả lời.
Tô Vũ từng chút ngả người tới, chặn lại nàng ở dưới chân bàn, nàng không trốn tránh, cũng không muốn trốn, mà đứng dậy đi tới bên giường.
“A Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy lại là một ngày tốt lành. Nàng có thể quên đi những điều không vui vẻ và xấu xa kia”, hắn chững lại một lúc rồi khàn thấp giọng nói: “Cũng có thể quên đi ta người khiến nàng buồn khổ như vậy, chỉ cần nàng vui là được”.
Thẩm Nguyệt cứng đờ người ngồi trên giường.
“Khung cảnh hai người sánh vai đồng hành cùng nhau kia thật đẹp, nhưng ta không có phúc hưởng thụ những tháng ngày êm đềm dài lâu đó, nếu sau này ta vẫn bước đi một mình, vẫn giống như thuở ban sơ đó, không có nàng, bức quá chỉ là nhìn không thấy ánh nắng mặt trời, và u tối hơn một chút thôi”.
Thẩm Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước, khản giọng hỏi: “Chàng muốn ta quên đi chàng sao?”
“Nếu giữa nàng và ta chỉ là quan hệ quân thần, có lẽ nàng sẽ không đau lòng như vậy nữa”, Tô Vũ vừa nói khẽ vừa thay nàng lau nước mắt.
Chỉ là khi hắn định rút tay về lại bất ngờ bị Thẩm Nguyệt giữ chặt lấy.
Thẩm Nguyệt nắm chặt tay Tô Vũ, trong giọng nói mang theo chút run rẩy mà thút thít: “Chàng vậy mà kêu ta quên chàng, Tô Vũ, chàng tưởng rằng mình dễ dàng bị lãng quên thế sao?”
Tô Vũ khựng lại mấy giây.
“Chàng tưởng rằng sau khi làm những chuyện này, chỉ một câu kêu ta quên chàng đi liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Tô Vũ ta nói cho chàng biết, cả đời này chàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới".
Tô Vũ nói đầy xót xa: “Nàng cho rằng ta muốn như vậy sao? Ta chỉ là không muốn thấy nàng buồn đau mà thôi”.