Liên Thanh Châu buồn cười nói: “Công chúa, đội thuyền Giang Nam sắp hoàn công, tại hạ đoán chừng đến khi mình về lại kinh thành là có thể thuận nước đẩy thuyền, đến lúc đó mời công chúa lên thuyền du ngoạn”.
Nghe thế, Thẩm Nguyệt cười híp mắt: “Đi đi, kiếm tiền nhiều vào, khi nào về đừng quên mang đặc sản cho ta”.
“Được, lúc tại hạ không ở đây, nếu có gì cần, công chúa cứ bảo Nhị nương đi mời đại nhân”.
Sau đó, như thể không có gì để nói nữa, Liên Thanh Châu chốt một câu: “Công chúa bảo trọng, tại hạ cáo từ”.
Hắn vừa xoay người đi hai bước, Thẩm Nguyệt bỗng gọi hắn lại, nói với giọng mang ý tứ sâu xa: “Liên Thanh Châu, cũng đã đến rồi, ngươi không thăm Bắp Chân sao?”
Liên Thanh Châu khựng người, xoay lại nhìn Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng xoa bàn tay đầy thịt của Bắp Chân, cười nói: “Tiểu công tử thật đáng yêu… tên là Bắp Chân?”
“Ừ, là biệt danh ta đặt!”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Tên thì phải để cha nó đặt”.
Liên Thanh Châu nói: “Đương nhiên phải thế”.
“Ngươi có muốn ôm không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Liên Thanh Châu sửng sốt nhưng lại từ chối: “Tại hạ chưa từng ôm đứa bé nào nhỏ như vậy, sợ ôm làm bé không thoải mái, vẫn nên đợi lúc lớn hơn…”
Không để Thẩm Nguyệt nói gì thêm, hắn quay đầu đi ra khỏi phòng.
Thẩm Nguyệt nhìn Bắp Chân, Liên Thanh Châu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng sao? Nàng nói quá ẩn ý à?
Hay là nàng nên hỏi thẳng: Rốt cuộc hắn có phải là cha của Bắp Chân không?
Hầy, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi, không biết lần sau là bao giờ?
Ngọc Nghiên bước vào dọn dẹp nói: “Công chúa, Liên công tử chuẩn bị cho Bắp Chân rất nhiều quần áo, có cả mười mấy bộ cùng mùa mà không trùng nhau, lúc nãy nô tì xem thử mà thấy hoa cả mắt”.
Với chuyện này, Liên Thanh Châu nói nếu đã biết rõ như thế còn hỏi gì nữa, lẽ nào đúng là do Tô Vũ bảo hắn đưa đến?
Hắn lại suy xét chu đáo, chỉ là không biết có ý tứ gì.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên gọi Thôi thị vào.
Thôi thị hỏi: “Công chúa gọi nô tì đến có gì dặn dò?”
Thẩm Nguyệt vừa giao Bắp Chân cho bà ta để cho bú sữa vừa nói: “Lúc nãy Liên công tử đã nói với ta, bảo có chuyện gì cứ kêu Nhị nương đi mời Tô đại nhân. Ta vừa nhớ ra là dạo gần đây Tô Vũ biết khá rõ những hành động của mình, có phải là trùng hợp hay không?”
Thôi thị cười gượng nói: “Có… có thể là trùng hợp thôi…”
Thẩm Nguyệt nhìn bà ta nói: “Nhị nương, ta không quan tâm ngươi được ai phái đến, nhưng bây giờ ngươi là người của ta, nghĩa vụ đầu tiên là phải nghe theo ta, sau này đừng báo cáo mọi thứ về ta cho người ngoài, việc này sẽ làm ta cảm thấy như bị giám sát, biết chưa?”