Nếu Thẩm Nguyệt lựa chọn ra tay trực tiếp thì chắc chắn người cảnh giác như Tô Vũ sẽ né tránh, nàng sẽ thất bại, từ đó vừa bại lộ mục đích của bản thân đồng thời lãng phí một cơ hội tuyệt vời.
Thế nên trước khi Tô Vũ quay về, nàng đã thành công đốt đứt dây lụa trói chặt cổ tay mình.
Sau đó, Thẩm Nguyệt vẫn giả bộ như đang bị trói sau khi Tô Vũ vào phòng, đợi đến lúc hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình mà mất đi phòng bị thì nàng lại đột nhiên hành động.
Làm vậy mới có thể thành công ngay tức khắc.
Sự thật đã chứng minh, những việc nàng làm vô cùng thuận lợi.
Giờ phút này, Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, khác hoàn toàn dáng vẻ khóc lóc bù lu bù loa hồi nãy.
Nàng lại nói: “Chàng thừa lúc ta chưa chuẩn bị mà ra tay, bây giờ coi như ta đã trả lại. Tô Vũ, ta đi trước đây, ta không thể tiếp tục xuôi nam với chàng nữa, ta phải đi cứu Bắp Chân”.
Dứt lời, nàng hơi cúi người, ngón tay lưu luyến vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên vai Tô Vũ.
Nàng không biết lúc nào mình mới quay về, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay về, không tiếp tục nhìn Tô Vũ nữa, quay lưng nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Bóng dáng Thẩm Nguyệt nhanh chóng mất hút trong màn đêm, nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi nhà trọ.
Cũng may là Hạ Du và Tần Như Lương đều không phát hiện.
Thẩm Nguyệt dắt một con ngựa, cưỡi lên rồi phi nước đại quay về kinh thành.
Ra khỏi dịch quán cũng chính là quan đạo. Nàng thúc ngựa không ngừng nghỉ, chạy suốt đêm về tòa thành mà mình mới rời khỏi lúc ban ngày, ước chừng đến hừng đông là tới nơi, cũng chính là lúc cửa thành bắt đầu mở.
Lúc nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài dịch quán, lông mày Tô Vũ khẽ giật, hắn bình tĩnh mở mắt ra.
Trong mắt không một tia sóng, cũng không hề mơ màng, chỉ có vẻ tỉnh táo và trầm tĩnh.
Hai tay bị trói vào lưng ghế, hắn chỉ hơi nhúc nhích một chút là nút thắt chết mà Thẩm Nguyệt tốn bao công sức buộc lại lập tức bị nới lỏng, hắn không mất chút sức lực nào đã thoát khỏi cảnh bị trói.
Hóa ra vừa nãy, lúc Thẩm Nguyệt trói mình, hắn đã lẳng lặng gập cong cổ tay một chút để phần giữa có một khoảng hở nhất định.
Dây lụa thoạt nhìn trói rất chặt, nhưng hắn chỉ cần hơi khép cổ tay lại thì dây trói sẽ tự động lỏng ra.
Hắn cũng không bị Thẩm Nguyệt đánh ngất.
Lúc Tần Như Lương và Hạ Du bước vào phòng, họ nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn bên trong, cả bàn lẫn ghế đều có vết tích từng bị đốt.