Ông ta không biết nên làm thế nào mới ổn, bèn đưa thư cho đồng liêu bên cạnh, văn võ bá quan nhanh chóng truyền tay nhau để đọc, cả triều đình đều luống cuống.
Hạ tướng vừa đưa mắt ra hiệu liền có một viên quan đứng ra, phẫn nộ vô cùng nói: “Có lẽ nào lại vậy! Bắc Hạ làm vậy đúng là quá thể đáng! Tĩnh Nguyệt công chúa là công chúa Đại Sở, sống hay chết thì liên quan quái gì tới Bắc Hạ mà bọn họ đòi can thiệp! Hoàng thượng, nhân dịp hiện giờ vẫn chưa muộn, hay là chúng ta mau chóng điều binh khiển tướng, bằng không thì Bắc Hạ lại tưởng chúng ta sợ chúng, rồi sẽ còn càn rỡ hơn nữa!”
Có người đầu tiên bước ra bày tỏ sự tức giận càng khiến sắc mặt hoàng đế khó coi hơn, nhưng ông ta lại không thể không tỉnh táo lại để tự hỏi sự lợi và hại trong việc này.
Hiện giờ Đại Sở không thể nào khai chiến được. Chiến tranh với Dạ Lương đã làm hao binh tổn tướng, lương thảo thâm hụt, nếu còn đánh thêm trận nữa thì chính là tự tìm đường chết.
Hoàng đế biết trong triều luôn có một nhóm thần tử theo chủ nghĩa cấp tiến, chưa từng cân nhắc hậu quả hay cái giá phải trả, dù sao bọn họ cũng đâu cần ra chiến trường, hễ nhắc đến chiến sự là luôn giơ hai tay tán thành đánh nhau.
Tất nhiên cũng có một nhóm thần tử chỉ một lòng muốn cầu hòa, dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Thế là vai diễn mặt đỏ đã xuất hiện, cần phải có người đứng ra xướng vai mặt trắng.
Một đại thần khác lên tiếng: “Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ kỹ, Đại Sở ta mới vừa giảng hòa cùng Dạ Lương, binh lực không đủ, quốc khố cũng khó cầm cự, cũng không có tướng tài để dùng, lúc này mà khai chiến cùng Bắc Hạ tuyệt đối không phải nước đi khôn ngoan”.
Kết quả là đối bên cãi nhau không thể nào ngừng được. Hoàng đế đau đầu muốn nứt ra, sau cùng phải bãi triều, chuyện này mới chấm dứt.
Nhất thời, Tĩnh Nguyệt công chúa biến thành nhân vật quan trọng.
Hoàng đế vẫn chưa kết luận, đồng thời không rõ kẻ nào đã để lộ tiếng gió, bên ngoài đồn đại ầm ĩ.
Thân mẫu của Tĩnh Nguyệt công chúa vốn là nghĩa công chúa hòa thân của Bắc Hạ. Năm đó khi nghĩa công chúa Bắc Hạ gả qua, Bắc Hạ lo cho bản thân còn chưa xong nên không truy cứu chuyện này.
Mà hiện giờ, khi biết con gái của nghĩa công chúa là Tĩnh Nguyệt công chúa chỉ còn thoi thóp, hoàng đế Bắc Hạ trong cơn giận dữ đã điểm binh vạn dặm, chuẩn bị giao chiến.
Bắc Hạ truyền lời tới Đại Sở, nói rằng Đại Sở không thể đảm bảo cho an nguy của Tĩnh Nguyệt công chúa, cũng không thể trị khỏi bệnh của nàng, vậy thì Bắc Hạ vô cùng hoan nghênh Đại Sở đưa Tĩnh Nguyệt tới Bắc Hạ an dưỡng.
Nếu Đại Sở không chịu đưa Tĩnh Nguyệt tới Bắc Hạ, vậy thì phải đảm bảo sức khỏe và an toàn cho nàng, nếu không, đừng trách Bắc Hạ xuất binh vô tình, tiến đánh Đại Sở.
Tĩnh Nguyệt công chúa là nghĩa tôn nữ của hoàng đế Bắc Hạ, bách tính đồn rằng nghĩa nữ của hoàng đế Bắc Hạ chết trong chính loạn, hiện giờ chủ động muốn đón nghĩa tôn nữ Tĩnh Nguyệt đi cũng vô cùng hợp tình hợp lý.
Nghe nói hoàng thất Bắc Hạ có nhiều hoàng tử nhưng không có công chúa nào, thế nên mới có một vị nghĩa công chúa.
Nghĩa công chúa lúc sinh thời rất được hoàng đế Bắc Hạ yêu thương, chẳng trách hiện giờ muốn cứu vớt con gái duy nhất mà nghĩa công chúa để lại.
Bách tính không bàn luận chuyện triều chính, chỉ cảm thấy chuyện này thuộc về nhân tính.
Nhưng người nào nhìn rõ thế cục cũng hiểu rằng, hoàng đế tuyệt đối không đưa Tĩnh Nguyệt công chúa sang Bắc Hạ, như thế chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Không, hậu quả còn nghiêm trọng hơn thả hổ về rừng.
Ngày sau nếu Bắc Hạ ủng hộ Tĩnh Nguyệt công chúa về nước đoạt quyền, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Hoàng đế cũng vô cùng giận dữ vì những lời đồn thổi bên ngoài, gọi mật thám Đại Nội tới: “Điều tra cho trẫm, rốt cuộc kẻ nào đã để lộ tin tức ra ngoài!”