Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tại sao lại là ta sỉ nhục ngươi chứ?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ta gọi ngươi đến à?”  

 

Hương Lăng ở phía sau thì thầm khuyên bảo: “Phu nhân, đừng quên tại sao chúng ta đến đây...”  

 

Liễu Mi Vũ cố nín nhịn: “Là ta chủ động tới đây xin lỗi, lần này là thật lòng muốn hòa giải cùng ngươi, ta đã cúi đầu với ngươi rồi, ngươi còn muốn ta phải thế nào?”  

 

Thẩm Nguyệt phì cười một tiếng: “Ngươi chủ động cúi đầu với ta thì ta bắt buộc phải chấp nhận à? Ta tới xin lỗi ta, ta bắt buộc phải phối hợp với ngươi? Mi Vũ, đến hiện giờ ngươi vẫn coi trọng bản thân mình quá đấy”.  

 

Nàng tiện tay rót thêm cho mình một chén trà rồi nói: “Ngươi tới xin lỗi ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, ngươi không tới xin lỗi, ta cũng không tổn thất gì. Đấu hay không đấu tùy ngươi thôi, có điều ta và ngươi chẳng có gì để hòa giải cả”.  

 

“Thẩm Nguyệt...”, Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hận ta đến thế cơ à, chỉ mong ta không còn đường lui!”  

 

Thẩm Nguyệt điềm đạm đáp: “Cũng không thể nói là căm hận được, ta chỉ đơn giản là muốn thấy ngươi lật thuyền trong mương”.  

 

“Ngươi!”  

 

“Nếu nói là hận, ngươi mới là người hận ta nhất, bây giờ còn phải chủ động tới bày tỏ thiện chí với ta, đúng là làm khó ngươi rồi”.  

 

Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu không phải không còn đường lui, hà tất phải tới chỗ ta. So với việc vong vo hòa giải gì đó, chi bằng mở cửa sổ ra đàm đạo cùng đạo cùng trăng. Ngươi đến vì Liễu Thiên Hạc à?”  

 

Một câu nói của Thẩm Nguyệt đã vạch trần mục đích của Liễu Mi Vũ.  

 

Thẩm Nguyệt thản nhiên như không có việc gì: “Liễu Thiên Hạc mắc phải trọng tội, lại còn đào tẩu, sắp bị ngũ mã phanh thây rồi. Ngươi đi cầu xin tướng quân không được nên tới chỗ ta, tưởng rằng nếu ta chịu nói với tướng quân vài câu về chuyện này, chưa biết chừng tướng quân sẽ khoan dung hơn đôi phần. Ngươi nói xem, tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi và Liễu Thiên Hạc đều muốn lấy mạng ta”.  

 

Liễu Mi Vũ đáp: “Nếu lần này ngươi cầu tình với tướng quân, xin tha cho ca ca ta, sau này chúng ta sẽ không coi như ngươi thù địch nữa”.  

 

Thẩm Nguyệt bật cười nhướng mày: “Như thế rõ ràng là ta không được lợi rồi. Liễu Thiên Hạc chết đi, vốn dĩ đã bớt được một kẻ địch, còn về ngươi, bóp chết ngươi chỉ là chuyện trong phút chốc, ở đâu ra cách nói thù địch này thế?”  

 

Không rõ là căm hận hay uất ức, đôi mắt của Liễu Mi Vũ trở nên đỏ ngầu: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần... không ép ta rời xa tướng quân, muốn ta làm thế nào cũng được”.  

 

 

 

"Có bao gồm chuyện hủy hoại dung mạo cùng thân thể của ngươi hay không?", Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.  

 

Liễu Mi Vũ cả kinh ngẩng đầu nói: "Tướng quân nói ta ác độc, trên thực tế ngươi càng ác độc hơn so với ta!"  

 

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ đùa với ngươi một chút để xem thành ý của ngươi mà thôi", nói xong nàng lại từ trên cao nhìn xuống nàng ta rồi nói: "Ta chỉ muốn ngươi làm một việc".  

 

"Việc gì?"  

 

Thẩm Nguyệt ẩn ý nhìn nàng ta chằm chằm rồi nói: "Chắc là ngươi vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước đây khi chúng ta cùng nhau đến thái học viện học tập, trước khi ngươi tới thì ta đã kết bạn với Tần Như Lương. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì để khiến cho Tần Như Lương cắt đứt tình nghĩa với ta mà nguyện ý che chở cho ngươi cả đời?"  

 

Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta lên tiếng nói: "Đó là bởi vì tướng quân thương hại ta ngây thơ vô tội, tướng quân muốn bảo vệ ta, liên quan gì đến ta chứ?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK