Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thế nhưng ngay sau đó, cổ tay Thẩm Nguyệt nhanh như chớp xoay chuyển, sau khi rạch áo của Tần Như Lương, con dao khẽ khàng xoẹt qua cổ tay hắn ta.  

 

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, động tác tay của nàng cực nhanh, cánh tay Tần Như Lương đau đến mất cảm giác cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh lẽo.  

 

Tần Như Lương nhíu mày, hắn ta thấy cánh tay mình co giật đến mức vô lực.  

 

Hắn ta cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện trên cổ tay có một vết thương, máu chảy dọc xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi.  

 

Máu nóng hổi bắn lên mặt Thẩm Nguyệt, mắt nàng bị màu máu nhuộm đỏ, nàng không cảm xúc nói: “Ngươi nghĩ ta chỉ cắt áo dứt nghĩa với ngươi thôi sao, đúng là ngây thơ”.  

 

Nàng vừa chuẩn xác vừa dứt khoát cắt vào gân mạch của Tần Như Lương.  

 

Nàng nói: “Lấy tử hà xa của ta đổi lấy một tay của ngươi cũng đáng. Một trả một, ngươi yên tâm, hôm nay ta phế một tay của ngươi, từ nay về sau ta sẽ không thấy ngươi nợ ta nữa”.  

 

Tần Như Lương tưởng Thẩm Nguyệt chỉ muốn đâm mình một nhát, không ngờ bây giờ lại cắt đứt gân tay.  

 

Hắn ta muốn giơ cánh tay lên nhưng nhận ra ngoài cơn đau thì không có bất kỳ phản ứng nào.  

 

Tần Như Lương nắm lấy cổ tay, dù làm cách nào cũng không thể khiến cả cánh tay ngừng run rẩy.  

 

Hắn ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, cô đúng là độc ác”.  

 

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn ta rồi nói: “Độc ác sao? So với ngươi chẳng qua còn kém xa”.  

 

Liễu Mi Vũ điên cuồng đẩy Hương Lăng sang một bên, bất chấp mọi thứ mà lao đến chỗ Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi từng nói chỉ đâm chàng ấy một nhát, tại sao lại phải phế tay của chàng! Tại sao ngươi lại làm thế với chàng! Ta liều mạng với ngươi!”  

 

Nhưng nàng ta chưa đến gần thì đã bị Tần Như Lương ôm chặt lại.  

 

Tần Như Lương nói: “Đừng qua đó, nàng chê ta bị một tay chưa đủ sao?”  

 

Liễu Mi Vũ run rẩy, sau đó ngã vào lòng hắn ta gào khóc.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn Liễu Mi Vũ đau khổ bật khóc nói: “Quả thật Tần Như Lương rất yêu ngươi, hắn lấy tính mạng đứa con trong bụng ta làm trò đùa chỉ vì cứu ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mới đúng”.  

 

Liễu Mi Vũ ngước đôi mắt đầy nước mắt lên, căm hận nhìn nàng.  

 

“Có cảm thấy đau đớn hơn một nhát dao ta đâm vào người ngươi không?”, Thẩm Nguyệt nói: “Đau là phải, đây mới chỉ là bắt đầu”.  

 

“Ta cũng muốn xem tướng quân Tần bị phế đi một tay, sau này làm tướng quân đứng đầu Đại Sở thế nào đây. Còn Liễu Mi Vũ ngươi, nếu không có Tần Như Lương bảo vệ thì cũng chỉ là một mạng sống rẻ mạt thôi”.  

 

Nàng xoay người rời đi: “Ngươi muốn đấu thì ta sẽ đấu với ngươi đến cùng. Mi Vũ, ta đợi ngươi tự đến”.  

 

Ống tay áo của Thẩm Nguyệt dính đầy máu, nàng cầm con dao găm trong tay, kéo Ngọc Nghiên còn đang sững sờ từng bước đi ra khỏi Phù Dung Uyển, không ai dám ngăn lại.  

 

Về đến Trì Xuân Uyển, Thôi thị nhìn thấy áo Thẩm Nguyệt dính đầy máu, đổi sắc nói: “Công chúa bị thương rồi?”  



Thẩm Nguyệt cúi đầu làm như không có chuyện gì nhìn góc áo nói: “Không phải máu của ta, nhị nương yên tâm”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK