Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trước khi gặp Tần Như Lương, từ nhỏ đến lớn, cho đến trong suốt sự nghiệp ngôi sao của nàng cũng chưa từng có một người đàn ông nào dám tát vào mặt của nàng như vậy. 

             Vết sẹo vừa mới liền da trên mặt Thẩm Nguyệt lại như bị xé rách ra, đau đớn vô cùng. 

             Thẩm Nguyệt hít sâu hai hơi, gần như theo bản năng giẫm thật mạnh lên chân của Tần Như Lương sau đó lại giơ chân đạp mạnh vào bụng dưới của hắn ta. 

             Toàn bộ động tác của nàng rất mượt mà, nhanh chóng và chính xác.

  Ánh mắt Tần Như Lương thay đổi, hắn ta giơ tay chặn đầu gối của nàng nhưng hắn ta đã quá coi thường Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hắn nhất thời không kịp phòng bị, phải lui về phía sau hai bước. 

             Cổ tay Thẩm Nguyệt có lại được tự do, nàng ngay lập tức cầm chén trà bên cạnh ném về phía Tần Như Lương. 

             Tốc độ của Tần Như Lương rất nhanh, tung ra một quyền khiến cho tách trà vỡ nát. Hắn bị tách trà vỡ làm đứt tay rỉ máu, còn bị nước trà tạt khắp mặt. 

             Hai người giương cung bạt kiếm với nhau, cả căn phòng trở thành một đống hỗn độn. 

             Trên gương mặt của Thẩm Nguyệt đã hiện rõ dấu năm ngón tay, nàng thở hổn hển, châm biếm nói: "Không phải chứ Tần tướng quân, chỉ phải chi ra một chút tiền mà ngươi đã muốn tan cửa nát nhà, chó cùng rứt giậu vậy sao?" 

             Tần Như Lương từng bước áp sát, lạnh giọng nói: "Cô không nhớ hôm nay mình đã làm ra chuyện gì sao? Để ta từ từ giúp cho cô nhớ lại?" 

             Hắn ta tóm lấy vạt áo của nàng, hành động giống như một con dã thú: "Cô cũng biết đau hay sao? Còn không đau bằng Mi Vũ cả người rách nát, bầm tím khắp cơ thể! Ta nên sớm biết rằng ác phụ như cô có tâm địa còn độc ác hơn rắn rết!" 

             Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Như Lương, gằn từng tiếng nói: "Y phục ả ta rách rưới, thân thể bầm tím thì có liên quan gì đến ta?" 

             Tần Như Lương nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ chán ghét rồi nói: "Không phải hôm nay Mi Vũ đã tới đây sao? Cô không chỉ cho người đánh nha hoàn của nàng mà còn đánh nàng mình đầy thương tích. Cô nói xem ta nên nên đối xử với cô như thế nào?" 

             Thẩm Nguyệt cảm thấy nực cười, liền nói: "Ta đánh ả ta? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ả ta?" 

             "Cô còn dám nói là mình không đánh nàng? Thế tại sao thân thể của nàng lại đầy thương tích? Chẳng lẽ là do nàng tự té?" 

             Tần Như Lương tức giận đến mất hết lý trí, chỉ hận không thể dùng một tay bẻ gãy cổ Thẩm Nguyệt. Hắn ta còn nói thêm: "Cô thật sự xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, ta đã nói với cô nếu như cô mà dám làm tổn thương đến nàng thì ta nhất định sẽ không bỏ qua. Không phải đã nói nước sông không phạm nước giếng hay sao, vậy mà cô còn dám giở trò ác độc? Phải nhẫn tâm đến mức nào thì cô mới có thể ra tay nặng đến như vậy với nàng! Cô không nên tiếp tục ép ta, nếu không thì kết cục của cô sẽ còn thảm hại hơn trước kia rất nhiều". 

             Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: "Ngươi nói hay lắm, nếu Thẩm Nguyệt ta muốn gây rối với ả ta thì ta nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi! Ngươi đã tận mắt nhìn thấy ta ra tay với ả ta hay sao? Ả ta nói gì ngươi cũng cho là đúng, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có khi nào ngươi nghe lời ta nói chưa?" 

             Thẩm Nguyệt gằng giọng nói, vươn cổ áp sát vào người hắn ta nói: "Còn ta thì sao? Ngươi không nhìn thấy gương mặt của ta bị biến thành bộ dạng này hay sao? Nếu như ta nói chính ả ta đã hủy hoại gương mặt của ta thì ngươi có tin không?" 

             "Đây là chuyện mà cô tự mình rước lấy, cô nghĩ mình là ai?", Tần Như Lương tức giận dùng sức đẩy Thẩm Nguyệt ra. 

             Ngay lập tức, bàn ghế trong nhà đều gãy đổ ầm ầm. 

             Ngọc Nghiên và Triệu thị nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng. 

             Thẩm Nguyệt đang bị đẩy vào cạnh bàn, Tần Như Lương đã hất mạnh Thẩm Nguyệt ra khiến cho bụng của nàng đập mạnh vào cạnh bàn. 

             Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức không thể đứng thẳng, hít vào một ngụm khí lạnh. 

             “Công chúa!”, Ngọc Nghiên thất thanh kêu lên, ngay lập tức chạy vào, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt tái nhợt, nàng ta ngay lập tức hốt hoảng, run giọng nói: "Công chúa, người có sao không? Người đừng làm nô tỳ sợ". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK