Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đấu đá giữa Liễu Mi Vũ cùng Hương Phiến vẫn chưa chính thức vén màn, màn dạo đầu này cũng được ấp ủ quá lâu rồi. 

Không có kịch hay xem cũng chẳng có chuyện ồn ào để nghe ngóng, cả ngày ngẩn người ở Trì Xuân Uyển khiến Thẩm Nguyệt nhàn rỗi tới mốc meo, chỉ có nơi đó của Liên Thanh Châu là thích hợp. 

Liên Thanh Châu cũng không kiêng kị, vậy mà cách năm ba hôm lại cử kiệu tới đón Thẩm Nguyệt. 

Đợi Tần Như Lương có thời gian rảnh rỗi thế nhưng vẫn còn có thể nhớ tới Thẩm Nguyệt- người mình đã thường xuyên không chạm mặt, sau khi thăm hỏi quản gia mới đáp: “Công chúa… lại tới nhà Liên công tử rồi”. 

Chuyện ở hậu viện gần như sắp bức Tần Như Lương phiền muốn chết rồi. 

Hương Phiến còn chưa biết xử lý thế nào, Liễu Mi Vũ sợ rằng trong lòng sớm đã nhận định hắn là một tên đàn ông tham lam, còn Thẩm Nguyệt này lại vác chiếc bụng lớn như vậy ngày ngày chạy ra ngoài chơi đùa! 

Nếu chuyện này bị lan truyền, người ngoài còn tưởng rằng Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu có gì đó với nhau, vậy không phải trên đầu Tần Như Lương hắn sẽ mọc một chiếc sừng lớn sao? 

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến hắn bừng bừng lửa giận.

Từ khi nào mà hậu viện yên tĩnh của hắn ta trở nên hỗn loạn như thế này? 

Đáng ra nếu như suy nghĩ cho an toàn của Thẩm Nguyệt thì Ngọc Nghiên không nên đồng ý cho Thẩm Nguyệt ra ngoài. 

Nhưng mỗi khi Thẩm Nguyệt đến nhà Liên Thanh Châu thì nàng luôn có tâm trạng rất thoải mái. Nụ cười của nàng tươi tắn khác hẳn so với lúc ở trong phủ tướng quân. 

Mà Liên Thanh Châu cũng chuẩn bị rất kỹ càng, lần nào cũng đưa tới chiếc kiệu êm ái nhất cùng kiệu phu tốt nhất, mỗi lần còn có quà bất ngờ khiến cho dần dần Ngọc Nghiên cũng âm thầm đồng ý. 

Chỉ cần công chúa vui vẻ hạnh phúc thì tất cả đều ổn. 

Nhưng ngày hôm nay vừa bước tới cổng thì Thẩm Nguyệt đã bị Tần Như Lương chặn lại. 

“Cô muốn đi đâu?”, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi. 

Thẩm Nguyệt nói ngắn gọn: "Gặp gỡ bạn bè". 

“Gặp gỡ bạn bè?”, Tần Như Lương cười lạnh hai tiếng nói: “Ta thấy là đi gặp gỡ nhân tình mới đúng”. 

Thẩm Nguyệt khẽ nhướng mày. 

Biểu cảm hờ hững của nàng lúc nào cũng khiến cho hắn ta tức giận. Thậm chí ngay cả chuyện giải thích một câu nàng cũng thấy phiền. 

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Ta đi gặp nhân tình thì thế nào? Ngươi có thể có tam thê tứ thiếp còn ta thì không thể phong hoa tuyết nguyệt?" 

Tần Như Lương mím môi, tức giận nói: "Cô bây giờ là phu nhân tướng quân, phải ra dáng một mệnh phụ phu nhân! Tuân thủ nữ tắc chính là yêu cầu cơ bản nhất!" 

Thẩm Nguyệt nở nụ cười xấu xa nói: "Tần tướng quân, ta không chỉ muốn ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt mà sau này còn muốn nuôi một đám trai tơ, tư sắc của bọn họ chắc chắn phải hơn ngươi rất nhiều. Ngươi nói ta nghe thử xem, nữ tắc là cái quái gì?" 

Tần Như Lương tức giận đến phát run: "Ta không quan tâm cô ở cùng với tên đàn ông nào, nhưng cô còn ở phủ tướng quân một ngày thì không được làm cho ta mất mặt!" 

“Cũng không phải lần đầu tiên ngươi bị mất mặt, ta nghĩ người đã sớm quen rồi chứ”, Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta một cái rồi định bước ra ngoài, còn nói thêm: "Chó ngoan không cản đường, cút!" 

"Cô!" 

Tần Như Lương tóm lấy vạt áo của nàng, không ngờ ngay sau đó nàng đã cao giọng hét lên: "Á! Đây là hành vi bạo lực gia đình! Ta đang mang thai sáu bảy tháng, lẻ loi hiu quạnh tay không tấc sắt!" 

Lời nói đó thật đáng sợ, Tần Như Lương tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nhưng không thể làm gì nàng. 

Nếu như kéo mọi người trên phố tới đây xem náo nhiệt thì mới khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi. 

Quản gia toát mồ hôi khuyên nhủ: "Tướng quân, xin hãy bình tĩnh, lão nô nghĩ rằng công chúa chỉ ra ngoài gặp gỡ bạn bè thôi... tướng quân xem bụng của phu nhân đã lớn thế này rồi". 

Tướng quân đã tức giận đến hồ đồ rồi. 

Tần Như Lương không thể không buông tay. 

Thẩm Nguyệt chỉnh lại y phục giống như không có chuyện gì xảy ra, nhếch miệng nói: "Ta sống cuộc sống tự do của ta, ngươi ôm mỹ nhân của ngươi, chuyện đó không phải rất tốt hay sao? Ngươi có cần phải làm khó dễ nhau thế không?" 

"Thẩm Nguyệt, đừng trách ta không nhắc nhở cô, tốt hơn hết cô nên tránh xa Liên Thanh Châu một chút". 

Thẩm Nguyệt liếc hắn ta một cái rồi nói: "Ta nghĩ ngươi nên lo cho chính mình trước đi". 

Vừa nói nàng vừa xoay người bước ra ngoài: "Đã ăn trong bát còn vụng trộm trong nồi, ngươi cho rằng mình hay ho lắm hay sao?" 

Nàng ngồi lên chiếc kiệu tốt nhất, vén rèm lên mỉm cười nhìn Tần Như Lương đứng ở cửa, "Mi Vũ còn đang chờ ngươi đến dỗ đó, còn có Hương Phiến nữa, ngươi lăn lộn với người ta mấy lần rồi mà còn muốn kéo quần quỵt nợ, không dám chịu trách nhiệm sao?" 

"Thẩm Nguyệt!" 

Tần Như Lương nổi trận lôi đình, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên. 

Tâm trạng của Thẩm Nguyệt hôm nay vô cùng tốt, nàng hạ rèm xuống nói: "Tốt xấu gì thì ta cũng là chính thất phu nhân, ta không ngại giúp Hương Phiến có được một danh phận". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK