Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này sắc trời cũng đã dần tối.  

 

Thẩm Nguyệt nói: “Ta chờ mãi không thấy chàng trở về cho nên mới đến đây xem thử một chút”, nàng hỏi: “Sao chàng lại không che ô?"  

 

Cho dù chỉ là mưa phùn nhưng đứng lâu thì cũng sẽ bị nước mưa ngấm vào người.  

 

Tô Vũ khẽ nheo mắt lại, nhìn những tướng sĩ đang gian nan làm việc ở phía trước rồi nói: "Bọn họ không ngại gió mưa thì làm sao ta có thể ngại được? Muốn trên dưới đồng lòng thì phải đặt mình vào vị trí của bọn họ mà suy nghĩ".  

 

Hắn nghiêng đầu nở nụ cười với Thẩm Nguyệt rồi lại nói: "Đáng tiếc trong mắt bọn họ thì ta chỉ là một kẻ đọc sách yếu đuối, nếu không thì ta cũng đã nhảy lên phía trước để nạo vét lòng sông rồi".  

 

"Nhưng thương tích của chàng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn".  

 

"A Nguyệt, ta không có yếu đuối như vậy".  

 

Sau đó, Thẩm Nguyệt mới cất chiếc ô đi rồi nói: "Vậy thì ta sẽ đứng đây cùng chàng".  

 

Mưa phùn như tơ nhện mềm mại giăng quanh người bọn họ.  

 

Những giọt nước nhỏ rơi trên tóc cùng thân thể của Thẩm Nguyệt, trong chốc lát liền khiến cho bóng dáng của nàng như trở nên lấp lánh.  

 

Nàng nheo mắt nhìn xung quanh, sắc độ của ngọn núi ở phía xa xa như hòa làm một với làn nước dưới chân nàng.  

 

Tô Vũ nói: "Từ xưa đến nay triều đại nào cũng dùng quân đội để trấn áp thiên hạ, rất khó để có được sự đồng lòng của dân chúng. Nhưng lần này Hoắc tướng quân đã điều động tướng sĩ biên quan ngược dòng giải cứu người dân ở vùng mưa lũ, quân dân đã đạt được sự đồng lòng chưa từng có. A Nguyệt, tất cả những chuyện này đều là công lao của nàng".  

 

Đôi khi những người ở địa vị cao chỉ cần làm một điều gì đó có lợi cho quân dân cũng có thể khiến cho bọn họ ấm lòng, ghi nhớ và biết ơn.  

 

Cho dù là tướng sĩ biên quan hay là dân chúng trong vùng thiên tai, thì sau một thời gian chịu khổ bọn họ luôn cần có sự an ủi quan tâm.  

 

Nếu bọn họ không nhìn thấy Thẩm Nguyệt đích thân ra ngoài cùng binh lính tìm thuốc, tìm thức ăn và chăm sóc từng binh lính bị bệnh phong hàn thì danh tiếng của Thẩm Nguyệt cũng sẽ không lan nhanh như vậy trong quân, và những binh lính đó cũng sẽ không có ý chí vượt qua nghịch cảnh.  

 

Thấy trời sắp tối, Thẩm Nguyệt đi sang giúp tướng quân, Tô Vũ vẫn đứng một bên quan sát.  

 

Hắn không thể giúp Thẩm Nguyệt làm những chuyện này. Đây là con đường mà nàng phải tự mình đi qua, danh vọng của nàng cũng phải do nàng từng bước tích góp được.  

 

So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không cần danh vọng, hắn muốn đặt địa vị của mình ở nơi kín đáo nhất. Khi Thẩm Nguyệt có ở bên cạnh thì hắn sẽ làm nền cho Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt không ở bên cạnh thì hắn sẽ trở thành một đại học sĩ, cái gì cũng không biết trong mắt người khác.  

 

Thẩm Nguyệt chạy đi giúp đỡ khiến cho bản thân mình cũng bị dính đầy bùn đất, nhưng nàng không hề quan tâm một chút nào, rất nhanh đã hòa nhập vào những người lính ở bên dưới.  

 

Sau khi bầu trời đã trở nên tối đen như mực thì mọi người mới trở về thành Vân.  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt liền bắt tay vào nấu canh nóng rồi múc cho mỗi người một bát để xua tan cơn lạnh.  

 

Khi thức ăn trong bếp đã được dọn ra thì Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mới ngồi xuống ăn cùng nhau.  

 

Tô Vũ nói: "Nghe nói Tần Như Lương gần đây đã vào bếp học nấu ăn. Trước đó hắn ta cũng hầm canh bồ câu cho nàng phải không?"  

 

"Sao chàng lại biết đó là chim bồ câu?", Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn hỏi.  

 

Tô Vũ nghiêm túc nói: "Ồ, thì ra là chim bồ câu, Hạ Du không nói rõ ràng nên ta chỉ đoán thôi. Món canh đó ăn ngon không?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK