Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạ tướng mơ hồ nghe ra ẩn ý khác trong lời nói của hoàng đế nên lên tiếng: “Có thể được hoàng thượng quan tâm, lão thần vô cùng cảm kích”.  

 

Hoàng đế dứt khoát nói rõ: “Nếu Hạ Phóng không phải chủ mưu của vụ án này, tuy hắn ta có tội nhưng không đáng chết. Ái khanh, trẫm thật sự không đành lòng nhìn ngươi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên làm như thế nào, chắc hẳn trong lòng ái khanh đã rõ”.  

 

Hạ tướng hoảng sợ: “Lão thần không dám cầu xin hoàng thượng miễn tội cho đứa con trai hư hỏng này, luật lệ Đại Sở rành rành ở đó, lão thần không thể cố tình vi phạm, nhưng liệu hoàng thượng… có thể khai ân không ạ?”  

 

Hoàng đế chắp tay nói: “Trẫm cũng không muốn Hạ Phóng chết đi như vậy”.  

 

Sau khi hoàng đế rời đi, Hạ tướng như vừa uống thuốc tăng lực, ông ta không để ý đến bản thân đang bệnh nặng, miễn cưỡng chống đỡ chạy vạy tìm giúp đỡ khắp nơi.  

 

Khó có thể thấy được một lần ông ta đi sớm về trễ, ngay cả Hạ Du cũng rất ít gặp mặt ông ta.  

 

Về sau, vụ án của Hạ Phóng cũng có kết quả. Vụ án này dính dáng đến rất nhiều đồng phạm, hơn nữa một loạt chứng cứ mới đã chứng minh Hạ Phóng không phải chủ mưu, hắn ta chỉ làm việc thay người. Cuối cùng người gặp nạn vẫn là Công bộ thượng thư.  

 

Công bộ thượng thư lơ là chức trách, dối trên gạt dưới, vơ vét của cải vô độ, cuối cùng bị đưa lên pháp trường, còn cả nhà hắn ta thì bị tịch thu tài sản rồi lưu đày phương xa.  

 

Lúc Công bộ thượng thư bị áp giải lên pháp trường thì miệng vẫn chửi bới ầm ĩ nhưng một đao chém xuống, kết cục đã định.  

 

Bởi vì không phải chủ mưu nên Hạ Phóng được miễn tội chết. Hắn ta vẫn đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ, đợi hết thời hạn thi hành án mới được thả ra.  

 

Khi Hạ tướng sức cùng lực kiệt trở về đến nhà, Hạ Du đang chờ ông ta.  

 

Hạ Du lạnh lùng hỏi: “Đều là ông giở trò bên trong đúng không?”  

 

Hạ tướng không muốn để ý đến hắn ta, dứt khoát vòng qua người để vào trong nhà.  

 

Hạ Du ở sau lưng lên tiếng: “Kẻ đáng chết vốn phải là Hạ Phóng, nhưng bây giờ ông lại vu oan hãm hại lên đầu người khác, hại cả nhà người ta rồi đấy, ông có biết không!”  

 

“Ông là thừa tướng một nước, biết luật mà lại phạm luật, lợi dụng quyền lực cá nhân giết hại đại thần, ông không xứng với chức vị thừa tướng đương triều!”  

 

Hạ tướng hơi khựng lại, toàn thân lộ vẻ tang thương chán nản.  

 

Hạ Du lùi lại hai bước rồi nói tiếp: “Người như ông căn bản không xứng đứng đầu quan viên, ông sẽ chỉ khiến triều đình càng thêm ô uế mục nát. Trước kia ta cũng chỉ cảm thấy lão già ông ngoan cố bướng bỉnh, tuổi già mắt mờ, nhưng hôm nay ông lại không phân phải trái, đổi đen thay trắng, từ trước đến giờ ta chưa từng cảm thấy thất vọng về ông như vậy”.  

 

Thân hình già nua của Hạ tướng khẽ run lên, quay đầu nhìn Hạ Du.  

 

Từ giây phút ông ta dời mầm tai họa lên người kẻ khác, không giây phút nào mà ông ta không chịu khiển trách của lương tâm. Bây giờ lời nói của Hạ Du lại càng khiến lòng ông ta lạnh như tro tàn.  

 

Vì cứu Hạ Phóng, ông ta quả thật đã làm sai.  

 

Dùng nhiều tính mạng của người khác đổi lấy một tính mạng của con trai mình. Người khác vô tội, nhưng Hạ Phóng thật sự có tội.  

 

Hạ Du nói: “Ông già à, lần này Hạ Phóng không chết, lần sau ta nhất định sẽ khiến hắn ta chết thảm hơn. Có bản lĩnh thì ông tố cáo ta với hoàng thượng, dùng mạng của ta đổi lấy mạng của hắn ta đi. Đời này ta và hắn ta không đội trời chung, có hắn ta thì không có ta, có ta thì không có hắn ta”.  

 

Nói xong, hắn ta dứt khoát rời đi. Để lại Hạ tướng lảo đảo hai bước, khổ sở vịn vào khung cửa, nhìn bóng lưng Hạ Du, đôi mắt già nua ẩm ướt mà đục ngầu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK