Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Nguyệt ngồi bên hiên nhà chậm rãi nếm thử, không biết đã bao lâu nàng không được dùng món thịt hầm này, nàng nheo mắt nói: "Chim bồ câu ở đâu ra vậy? Chắc là ngươi không rảnh rỗi đến mức có thời gian đi săn chim bồ câu đâu nhỉ?"  

 

Hạ Du nói: "Ta đâu có rảnh rỗi đến như thế, con chim này bị mù đường cho nên tự mình dẫn xác tới đó".  

 

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Canh này là do ngươi hầm sao? Nó cũng khá ngon đó".  

 

"Canh này không phải là do ta hầm mà là do Tần tướng quân hầm", Hạ Du nói: "Hình như gần đây hắn ta đã học nấu ăn để nấu cho cô ăn".  

 

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt nhạt dần, nàng nói: "Hắn ta đường đường là một đại tướng quân mà lại đi học nấu ăn sao?"  

 

Hình như chính Tần Như Lương đã bảo Hạ Du mang canh tới đây nhưng lại bảo hắn ta không được nói thật cho Thẩm Nguyệt biết.  

 

Hạ Du thầm nghĩ, không nên để Tô Vũ lúc nào cũng là người đối xử tốt với Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương thỉnh thoảng cũng nên có cơ hội thể hiện bản thân.  

 

Nếu không thì Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ hoàn toàn bị Tô Vũ cướp được.  

 

Cũng không phải là do Hạ Du phân biệt đối xử với Tần Như Lương và Tô Vũ, hắn ta chỉ cảm thấy Tô Vũ là một kẻ cực kỳ khó đối phó, tuy rằng Tô Vũ đã vài lần cứu mạng hắn ta và cũng đã khiến cho hắn ta phải tâm phục khẩu phục.  

 

Nhưng thái độ làm người là một chuyện, còn cảm tình giữa người với người lại là một chuyện khác.  

 

Nếu như sau này Tô Vũ dùng thái độ làm người bình thường của hắn đối xử với Thẩm Nguyệt thì chắc chắn Thẩm Nguyệt sẽ bị tổn thương.  

 

Vì vậy cho nên Hạ Du mới nói thật: "Canh này quả thật là do hắn ta hầm, được hầm từ sáng cho đến giờ cho nên chắc chắn vừa mềm vừa ngon".  

 

Thẩm Nguyệt lẩm bẩm: "Ai bảo hắn ta làm việc này chứ?"  

 

Tần Như Lương cố gắng cầm kiếm lên một lần nữa.  

 

Trong tiểu viện có một dãy giá để binh khí, bên trên có đủ mọi loại bình khí.  

 

Hắn ta rút ra một thanh kiếm nhưng cho dù có cố gắng đến cỡ nào thì hắn ta cũng không thể nắm chặt nó được.  

 

Tần Như Lương cố gắng hết sức để chém cây cột gỗ bằng kiếm của mình, nhưng ngay khi thanh kiếm va chạm vào cây cột, trước khi cây cột hằn lên vết kiếm thì tay hắn ta đã không thể điều khiển được mà khiến cho thanh kiếm rơi xuống đất.  

 

Nếu là ngày xưa thì hắn ta hoàn toàn có thể chém đôi cây cột gỗ mà không cần tốn nhiều sức lực.  

 

Tần Như Lương không cam lòng, lại nhặt thanh kiếm lên cố gắng chém một lần nữa.  

 

Tô Vũ đúng lúc đi ngang qua nói: "Nếu như ngươi cứ tiếp tục dùng lực như vậy thì sẽ chỉ càng khiến bản thân thêm tổn thương mà thôi".  

 

Tần Như Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi trầm giọng nói: "Đó cũng không phải là chuyện của ngươi".  

 

Sau đó, mấy người Thẩm Nguyệt lại tiếp tục bận rộn đi đến nhiều nơi xung quanh thành Vân để cứu trợ thiên tai.  



Nơi nào có dân bị mắc kẹt trong mưa lũ thì Thẩm Nguyệt luôn có mặt để cứu tế. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK