Cho đến khi muốn thanh toán ra về, cũng không thấy ông chủ xuất hiện.
Tô Vũ đặt một ít bạc vụn lên bàn, nói: “Có lẽ ông chủ rất bận, đi thôi”.
“Quán của ông ta không có khách, còn có thể bận việc gì?”, Thẩm Nguyệt tiện miệng nói.
Tô Vũ nói: “Có lẽ bận đuổi chuột”.
Đi một lúc, Thẩm Nguyệt bỗng nói: “Thì ra chàng lên kế hoạch đề phòng trước như vậy. Chàng chắc chắn Triệu Thiên Khải sẽ đi đánh úp thế sao?”
“Ông ta không đi cũng có thể kích động ông ta đi, nếu kích động mà ông ta không đi, để Dạ Lương đề phòng hơn cũng không có hại gì”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Chàng như vậy có tính là thông đồng với địch bán nước không?”
Việc gì cũng không nói cho nàng, nàng cứ luôn suy đoán. Suy đoán quá vất vả, câu chọc tức này dường như là buột miệng hỏi.
Hối hận muốn rút lại thì đã không kịp.
“Bán nước?”, Tô Vũ cười nhạt nói: “Nhà của nàng, nước của ta sớm đã mất rồi. Ta không thể để đại quân Nam Cảnh bị hủy hoại trong tay Triệu Thiên Khải, ta càng không thể để Đại Sở và Dạ Lương chiến loạn không ngừng, ít nhất trong mấy năm sau, không thể có chiến tranh nữa”.
Tô Vũ thờ ơ nhìn nàng một cái, nói: “Nếu đây là thông đồng với địch bán nước, thì là vậy đi, ta không để ý”.
Rõ ràng biết hỏi ra câu này sẽ khiến hắn khó chịu, Thẩm Nguyệt nghe câu trả lời của hắn, trong lòng càng khó chịu hơn.
Thẩm Nguyệt nói: “Tại sao chàng cứ nhất định phải cố chấp lưu luyến đất nước xưa?”
“Bởi vì chỉ có như vậy, nàng và Bắp Chân mới không bị người khác ức hiếp, ta mong các nàng đi ức hiếp người trong thiên hạ”.
Khoang mắt Thẩm Nguyệt nóng lên đỏ ửng.
Khi sắp đến phủ đệ, Tô Vũ thì thầm với nàng: “Yến tiệc tối nay gặp Triệu Thiên Khải, nàng kích động ông ta, được không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu chàng nói ông ta để ý ta, đương nhiên để ta kích động ông ta thì hiệu quả hơn”.
Nàng đi lên phía trước, bước vào cửa, bỗng nói: “Xem ra, sau này ta cũng phải làm việc xấu cùng chàng rồi”.
“Xin lỗi, để nàng cảm thấy khó xử”.
“Ta cũng không muốn sau này Bắp Chân bị ức hiếp, và còn vì chàng là Tô Vũ”.
Tô Vũ sững sờ.
Trong quán rượu, sau khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt rời đi, chỉ lúc sau, đã có mấy con chuột hoảng sợ từ trong quán rượu chạy ra.
Hình như đúng là bị ông chủ đuổi ra.
Chuột nhanh chóng lao xuyên con phố, chui vào cái lỗ quen thuộc, không ngừng bò về phía trước.
Các sĩ binh bận chiến sự, ai mà đi quản chuột trong thành chứ. Chỉ cần chuột không lượn trước mắt bọn họ, thì sẽ không sao.
Cho dù bị sĩ binh phát hiện, chuột bò rất nhanh, chớp mắt đã chui vào lỗ không thấy bóng, sĩ binh muốn bắt cũng không bắt được.