Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Không có khả năng lắm, nô tỳ và công chúa thân thiết như thế cũng phải phân chia thức ăn ra, huống gì Liễu thị và Hương Lăng”.  

 

“Ngươi để ý quan sát xem”.  

 

Lúc này, Hương Lăng dã bưng thức ăn về Phù Dung Uyển, cũng ngờ vực nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, lúc nãy nô tỳ đến phòng bếp lấy thức ăn có gặp được Ngọc Nghiên bên cạnh công chúa”.  

 

Liễu Mi Vũ hoảng hốt nói: “Có xảy ra chuyện gì không?”  

 

Hương Lăng lắc đầu nói: “Không có, nô tỳ chỉ nói lấy đồ ăn khuya cho phu nhân, Ngọc Nghiên cũng không hỏi gì. Nô tỳ không ngờ đã khuya như vậy rồi mà Ngọc Nghiên còn đến phòng bếp”.  

 

Liễu Mi Vũ nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lần sau đừng để bị gặp phải nữa”.  

 

Thẩm Nguyệt nghĩ xảy ra chuyện bất thường chắc chắn có vấn đề.  

 

Nàng bảo Ngọc Nghiên đến phòng bếp vào lúc khá muộn hai ngày liên tục, nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, Ngọc Nghiên không xuất hiện trong phòng bếp mà trốn vào chỗ tối để canh xem Hương Lăng có đến phòng bếp không.  

 

Quả nhiên tối nào Hương Lăng cũng đến.  

 

Hơn nữa lần này còn khá cảnh giác, trước khi vào phòng bếp còn lén lút quan sát xung quanh, thấy không có ai đến mới vội vã vào phòng bếp, lấy đồ ăn xong rồi nhanh chóng đi khỏi đó.  

 

Lượng thức ăn mỗi lần Hương Lăng lấy đều không phải số lượng một mình Liễu Mi Vũ có thể ăn hết.  

 

Đại phu đến Phù Dung Uyển cũng không phải là đại phu mà phủ tướng quân thường mời, là một đại phu lạ mặt.  

 

Hôm nay, lúc đại phu đến Phù Dung Uyển, Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dìu mình đi dạo loanh quanh trong hoa viên, khi đến chỗ cách Phù Dung Uyển không xa cũng không gần, nàng tìm một bóng cây ngồi xuống.  

 

Họ thấy Hương Lăng mở cửa để đại phu vào trong rồi cảnh giác đóng cửa lại.  

 

Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: “Đi, nhòm qua khe cửa xem Mi Vũ đang làm gì”.  

 

Dù sao Phù Dung Uyển cũng đóng cửa, lúc này cũng chẳng có ai đến nơi này.  

 

Ngọc Nghiên đi theo Thẩm Nguyệt đã lâu, lá gan cũng ngày càng lớn, lúc này nàng ta bình tĩnh đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Phù Dung Uyển.  

 

Mặc dù cửa viện đóng lại nhưng Ngọc Nghiên nhìn xuyên qua khe cửa vẫn có thể nhìn thấy vài cảnh tượng bên trong.  

 

Một lúc sau, Ngọc Nghiên nhanh chóng xoay người chạy về, ngồi xuống bóng cây với Thẩm Nguyệt, yên lặng nhìn đại phu bước ra từ Phù Dung Uyển, đeo hòm thuốc rời đi.  

 

Thẩm Nguyệt phe phẩy cái quạt, cười ẩn ý nói: “Khá lắm! Ngọc Nghiên, ngươi ngày càng có tố chất làm trộm rồi, cũng không thở gấp luôn kìa”.  

 

Ngọc Nghiên trợn mắt nói: “Công chúa đừng cười nô tỳ nữa, công chúa đoán xem nô tỳ vừa nhìn thấy cái gì?”  

 

Thẩm Nguyệt nhướng mày tỏ ý nàng ta cứ nói.  

 

“Nô tỳ nhìn thấy đại phu đó bước ra từ trong phòng Hương Lăng, Hương Lăng còn bê một chậu máu, sau đó tạt vào bồn hoa trong sân”.  

 

Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Ngươi nhìn rõ chứ, đại phu đó quả thật bước ra từ trong phòng Hương Lăng? Còn chậu nước mà Hương Lăng bê ra thật sự là máu?”  

 

Ngọc Nghiên gật đầu nói: “Nô tỳ nhìn rất rõ, nước đó có màu đỏ tươi, đừng nói nhuộm màu rồi đi tạt vào bồn hoa nha”.  

 

Nói rồi Ngọc Nghiên trầm ngâm một lúc, lại nói: “Công chúa, Liễu thị không phải bị thủy đậu đấy chứ, thủy đậu cũng không chảy nhiều máu thế mà. Nô tỳ nhớ lúc trước công chúa cũng từng bị bệnh này, chỉ cần thủy đậu không bị vỡ ra thì sẽ dần biến mất rồi tự lành”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK