Hạ Phóng nói: "Hoàng thượng có điều không biết, năm trước đệ đệ thần uống rượu say mèm ở trên đường, lại đúng lúc gặp Tô đại học sĩ đi ngang qua, đệ đệ không biết đúng mực đã quấy rối hắn".
"Sau đó đệ đệ của thần đã bị đại học sĩ tống về nhà, cha thần mất hết mặt mũi cho nên đã nhịn không được mà thẳng tay đánh đệ đệ trước mặt đại học sĩ. Từ đó về sau, mỗi khi nhắc tới đại học sĩ thì đệ đệ thần đều tỏ ra căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi".
Hoàng đế cười nói: "Còn có chuyện này sao?"
Ông ta cũng đã từng nghe nói con trai nhỏ của Hạ tướng là một kẻ bất tài, hắn ta không có chức quan, không có lập trường, chỉ có hận thù với Tô Vũ, nếu như phái một người như vậy đi cùng Tô Vũ thì vô cùng thích hợp.
Hoàng đế có lẽ cũng biết được dụng ý của Hạ Phóng khi làm như vậy nhưng ông ta không vạch trần hắn ta, vì vậy chuyện này cũng đã được quyết định.
Cuối cùng, Hạ Phóng lại đột nhiên nói: "Vi thần còn có một kế sách có thể một mũi tên bắn chết ba con nhạn, không chỉ có thể tiêu diệt Dạ Lương mà còn có thể giải quyết những rắc rối ở phía bắc, thu hút Bắc Hạ làm đồng minh và loại bỏ những lo lắng của hoàng thượng".
Hoàng đế tỏ ra hứng thú nói: "Kế gì?"
Hạ Phóng cung kính nói: "Kế mượn đao giết người".
Thánh chỉ được ban xuống ngay hôm sau, Tô Vũ được phái cử làm sứ thần của Đại Sở đến Dạ Lương, nhận lệnh ngay lập tức đi đến biên cương lo việc hòa đàm.
Tất nhiên trên thánh chỉ còn có một điều kiện rằng Đại Sở chỉ đồng ý giao ra ba tòa thành, lệnh cho Tô Vũ phải lo hoàn thành chu toàn sứ mệnh này.
Sau khi nghe thánh chỉ ban xuống, tất cả quan viên trong triều đều im lặng.
Chỉ có Tô Vũ bước lên khấu tạ lĩnh chỉ.
Mọi người đều có thể thấy rằng hoàng đế đã đẩy một trọng trách vô cùng khó khăn cho Tô Vũ.
Dạ Lương muốn có năm tòa thành nhưng Đại Sở chỉ muốn giao ra ba tòa thành, hơn nữa ba tòa thành này còn là những tòa thành mà ban đầu Đại Sở đã chiếm được của Dạ Lương.
Nếu như chuyện này chọc giận Dạ Lương và khiến cho hòa đàm giữa hai nước thất bại thì Tô Vũ liền sẽ trở thành tội nhân của Đại Sở.
Nếu như Tô Vũ không chiếu theo thánh chỉ làm việc thì cho dù hắn có hòa đàm thuận lợi và trở về triều đình báo cáo thì hoàng đế vẫn có thể trị tội hắn kháng chỉ.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tất cả quan viên trong triều đều cảm thấy lo lắng thay cho hắn, không biết hắn làm thế nào mà có thể tiếp chỉ một cách bình thản như vậy?
Sau khi lâm triều, Hạ phủ cũng nhận được quân lệnh. Hạ Du đã được phái làm phó sứ đi cùng Tô Vũ.
Người đến truyền ý chỉ chính là cung nhân bên cạnh hoàng đế, người đó đã nói một cách hết sức ngắn gọn và rõ ràng với Hạ Du về ý chỉ của hoàng đế.
Mặc dù trên danh nghĩa hắn ta là phó sứ nhưng lần này hắn ta cũng gánh vác trách nhiệm tương tự, đó chính là giám sát sứ thần Tô Vũ, một khi Tô Vũ gây ra động tĩnh gì thì Hạ Du phải truyền tin về triều ngay tức khắc.
Trên đường đi luôn có sai dịch chuyên truyền tin nhanh về triều đình, Hạ Du chỉ cần đến một chỗ sai dịch viết một phong thư thì liền có thể truyền tin được.