Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ giống như một con sói núp trong bóng tối, lên kế hoạch cho mọi thứ.  

 

Thế nhưng người như vậy chỉ ủ mưu tính kế vì một vị công chúa tiền triều, mà bản thân hắn không có chút dã tâm nào, nói ra hoàng đế Dạ Lương cũng không tin lắm.  

 

Tô Vũ mỉm cười: “Tất nhiên không phải là miễn phí rồi”.  

 

“Ngươi nói đi, ngươi muốn điều kiện gì”.  

 

“Liễu Thiên Hạc”.  

 

Hoàng đế hiểu ngay: “Trẫm nghe tướng quân của trẫm nói, hắn ta là tội phạm đào thoát của Đại Sở, trong lúc ở quân doanh chỉ một lòng muốn giết ngươi và Tĩnh Nguyệt công chúa”.  

 

Tô Vũ thản nhiên như không: “Đúng vậy, Tô mỗ và hắn ta có chút khúc mắc”.  

 

“Nhưng hiện giờ hắn ta là võ tướng của Dạ Lương. Người này là tướng tài bất phàm, vì Dạ Lương ta lập không ít quân công. Nếu muốn trẫm giao hắn ta cho ngươi, nhất thời trẫm thấy không nỡ”.  

 

Chính bởi vì hoàng đế Dạ Lương nhắm trúng tướng tài của Liễu Thiên Hạc, tuy rằng vẫn luôn nhốt hắn ta trong đại lao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hạ lệnh trừng phạt hắn ta.  

 

Trông có vẻ như ông ta không định giao Liễu Thiên Hạc cho Đại Sở xử lý.  

 

Hoàng đế tiếc tài, người mà Đại Sở không cần, Dạ Lương không đến mức không dung nạp nổi. Thế nên ông ta vốn định đợi khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt rời khỏi Dạ Lương sẽ thả Liễu Thiên Hạc ra ngoài.  

 

Tô Vũ ý vị thâm trường: “Bệ hạ nói rằng hắn ta biết trước thiên cơ, có thể tính ra được động tĩnh tiếp theo của Đại Sở ư? Trên thế giới này được mấy người biết trước thiên cơ”.  

 

Hoàng đế khẽ nhướng mày: “Ý ngươi là hắn ta có gian tế ở Đại Sở? Đó cũng nhân tài đắc lực dưới trướng trẫm, cho dù hắn ta không thể biết trước thiên cơ, nhưng trong hành quân bố trận vẫn nhiều lần cho ra quyết sạch diệu kỳ, rất đáng để trẫm coi trọng”.  

 

Khóe môi Tô Vũ khẽ nhếch lên: “Nhiều lần cho ra quyết sách diệu kỳ, bên trong thành Huyền quả thực có tai mắt của hắn ta, nhưng theo ta được biết, những kế sách kia cũng không phải do hắn ta nghĩ ra, mà là sau lưng có cao nhân chỉ điểm”.  

 

“Cao nhân đó là ai?”  

 

“Điều này Tô mỗ không rõ”.  

 

Hoàng đế bán tín bán nghi, cười khẩy nói: “Nếu hắn ta vô dụng như thế, tại sao ngươi phải đổi lấy hắn ta? Chẳng lẽ chỉ vì hắn ta là tội phạm đào thoát của Đại Sở? Người làm chuyện lớn như ngươi không đến mức phải so đo tính toán vì một tên tội phạm”.  

 

Tô Vũ đáp: “Có khúc mắc chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là để làm công chúa vui”.  

 

Hoàng đế kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn lấy lòng Tĩnh Nguyệt công chúa?”  

 

Tô Vũ chỉ nói: “Nếu bệ hạ bằng lòng trao đổi, Tô mỗ sẽ nói cách, không bằng lòng thì thôi. Chỉ mong phân lượng của Liễu Thiên Hạc có thể so bì với kế sách thiên thu của Dạ Lương mười năm sau”.  

 

Chỉ một con người, so với kế sách của cả quốc gia, tất nhiên không đủ sức nặng.  

 

Thấy Tô Vũ đang định cáo lui, cho dù hoàng đế Dạ Lương biết hắn đang lấy lùi làm tiến, nhưng vẫn không khỏi buồn bực: “Hay là ngươi cứ nói thử xem, nếu đúng là kế hoạch hay, trẫm giao Liễu Thiên Hạc cho ngươi cũng không sao”.  

 

Tô Vũ mỉm cười vô hại: “Đợi khi Đại Sở bình định, bệ hạ có thể đưa hoàng tử đắc lực tới Đại Sở làm hoàng phu”.  

 

Hoàng đế Dạ Lương nghe xong nổi giận: “Ngươi đang sỉ nhục trẫm sao, bắt hoàng tử của trẫm đi làm hoàng phu, điều này khác gì nữ nhân làm thê làm thiếp cho người ta!”  



Tô Vũ thong thả đáp: “Nói thật lòng, Đại Sở không thể do nữ nhân làm chủ mãi được, sau Tĩnh Nguyệt công chúa, tương lai ai chấp chưởng quyền chính Đại Sở, vẫn chưa quyết định”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK