Hốc mắt Ngọc Nghiên đỏ ửng: “Công chúa đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, thái y nói rồi, phải giữ tâm trạng vui vẻ mới nhanh khỏi, vậy mà bây giờ công chúa không chịu ăn, cũng không chịu vui vẻ, không biết phải qua bao lâu mới có thể không phục dáng vẻ khỏe khoắn và phấn chấn trước kia”.
“Mang xuống đi, ta ngủ một lát”.
Ngọc Nghiên còn định lải nhải vài câu, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngủ rồi, nhắm mắt lại, không ngó ngàng tới nàng ta nữa, nàng ta còn nói thêm nữa chỉ làm phiền nàng nghỉ ngơi thôi.
Thái y ngày nào cũng đến, khi bắt mạch cho Thẩm Nguyệt, phát hiện tuy nàng đã tỉnh, nhưng phổi tụ máu, không nhiều khởi sắc, bèn dựa theo tình hình của nàng để điều phối đơn thuốc mới.
Khi đêm khuya sương giá, thỉnh thoảng Thẩm Nguyệt sẽ ho một trận.
Cho dù không ăn cơm tối, nàng cũng không cảm thấy đói lắm.
Trì Xuân Uyển lặng im như tờ, chỉ để lại hai ngọn đèn, trông vừa ảm đạm vừa đơn độc trong màn đêm, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Từ khi vào đông đến nay, thượng kinh chưa từng có trận tuyết nào thật to, thỉnh thoảng chỉ có vài bông hoa tuyết bé xíu, khoảng nửa ngày sau đã bắt đầu ngừng rơi, tuyết cũng tan ra.
Khi đêm đã vào khuya, Thẩm Nguyệt nghĩ rằng Ngọc Nghiên và Thôi thị đã ngủ, ban ngày họ chăm sóc nàng rất vất vả, thế nên nàng không để họ trông đêm nữa.
Bản thân Thẩm Nguyệt cũng ngủ rất chập chờn, đã quá nửa đêm mà chân tay nàng lạnh ngắt, dù đắp chăn bông dày cũng không thể nào giúp nàng đỡ lạnh hơn.
Sau đó tiếng nói chuyện khẽ khàng trong tiểu viện đánh thức nàng.
Tuy rằng thời gian nàng chìm vào giấc ngủ trong một ngày rất nhiều, nhưng chất lượng giấc ngủ không hề tốt, chỉ cần tiếng động nhẹ cũng đủ khiến nàng tỉnh táo.
Sau nhiều lần như vậy, nàng chỉ nhắm mắt lại, không để ý nữa.
Tiếng bước chân tiến đến trước cửa, giọng nói của Thôi thị từ bên ngoài vọng vào: “Công chúa, thái y tới khám lại”.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường không tiện, thế nên sau khi Ngọc Nghiên và Thôi thị tiến vào, cánh cửa được đóng lại từ bên ngoài. Nghĩ lại, với tình hình hiện tại của Thẩm Nguyệt, cũng không có ai xông vào nơi này.
Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, cửa phòng “két” một tiếng mở ra, lẫn cùng với một chút mùi hương nhàn nhạt.
Thẩm Nguyệt không vui không giận, chỉ điềm tĩnh và khàn giọng nói: “Đã đến giờ này rồi còn khám lại cái gì. Nhị nương, mời thái y về đi, nếu rảnh thì ngày mai hẵng đến cũng không sao”.
Thôi thị không trả lời nàng, chắc hẳn vì lo lắng cho bệnh tình của nàng, cứ hễ có thái y đến, bất kể là lúc nào cũng sẽ mời vào phòng.
Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài thong dong bước tới, đồng thời dừng lại trước giường. Nàng thở dài một tiếng, rút người ra khỏi ổ chăn lạnh lẽo, nhổm người dậy ngả vào đầu giường.
Dù sao nàng cũng vừa mới tỉnh, chắc cũng phải lát nữa mới ngủ được. Thái y cũng tới rồi, vậy thì cứ tái khám thôi.
Thẩm Nguyệt vén góc chăn lên, thuận miệng nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà thái y còn tới tận nơi tái khám cho ta, đúng là tận tâm!”. Sau đó nàng vén tay áo của mình lên, để lộ cổ tay nhỏ nhắn tái nhợt, đặt ở mép giường: “Cần bắt mạch trước đúng không? Thái y cứ tự nhiên”.
Nàng cũng không kiêng dè quá nhiều, chỉ muốn mọi chuyện qua thật nhanh để bản thân có được một cái nửa đêm thanh tĩnh.
Thái y bước lại gần giường, nhưng không có bất cứ hành động gì khác.
Thẩm Nguyệt ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoang thoảng, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng xao động.
Là mùi trầm hương!
Nàng vô thức nhíu mày, chợt nhận ra mình không thích ngửi thấy mùi hương này trên người bất cứ ai, ngoài Tô Vũ.