Tô Vũ nhẹ nhàng nói nhỏ: "Từ xưa đến nay, người làm đế vương có địa vị cùng quyền lực tối cao, một nửa dùng để thống trị quốc gia một nửa dùng để thỏa mãn dục vọng. Dục vọng của ta không nằm ở thiên hạ, chỉ cần có thể bảo hộ tốt cho nàng là được. Cho nên thiên hạ đối với ta cũng chẳng có ích lợi gì".
Thẩm Nguyệt giật mình, mi mắt khẽ run rẩy dưới ánh lửa, nàng khẽ cụp mắt xuống, mỉm cười yếu ớt.
Tô Vũ nói: "Nếu như sau này nàng có thể bước lên trên ngôi cao thì ta sẽ không còn phải lo lắng về việc có kẻ dám ức hiếp mẹ con nàng nữa. A Nguyệt, còn nàng có dục vọng nào không?"
Nàng chợt bật cười nhưng khóe mắt lại có chút cay cay.
Nàng không biết nên cảm thấy vui mừng hay là đau lòng.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, ngước nhìn lên bầu trời bên ngoài mái hiên rồi nói: "Sao ta có thể không có dục vọng được? Dục vọng duy nhất của ta chính là muốn ở bên cạnh chàng thật lâu".
Tô Vũ khẽ cười, giọng nói nghe vô cùng động lòng người: "Cũng tốt, dục vọng như vậy thì không cần phải dùng đến quyền lực cùng địa vị của bậc đế vương, nàng có thể dùng hai thứ này để tạo phúc cho Đại Sở, khiến cho dân giàu nước mạnh. A Nguyệt, nước nóng rồi".
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì Tô Vũ đã múc nước nóng vào thùng sau đó lại đổ thêm nước lạnh vào, Thẩm Nguyệt cho thêm củi rồi tiếp tục nung.
Tô Vũ mang theo nước rồi nói: "Đi thôi, ta giúp nàng mang nước nóng trở về phòng".
Thắm Nguyệt muốn tự mình xách nước nên liền nói: "Để cho ta tự mình làm, chàng chỉ vừa mới lành vết thương, không thể xách nặng được".
"Vết thương đã không còn đáng ngại nữa".
Tô Vũ không cho nàng cơ hội xách nước, hắn xoay người đi phía trước, Thẩm Nguyệt đành phải đi theo phía sau hắn.
Sau khi vào phòng, Tô Vũ hỏi: "Có đủ nước không, nếu không thì ta lại nấu thêm một thùng nữa".
Thẩm Nguyệt nói: "Đã đủ rồi, ta tắm giặt tiết kiệm một chút là được".
Sau khi xách nước cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ mới quay lại tự xách nước về phòng mình để tắm rửa.
Đêm đã sâu.
Hiếm có đêm nay trời lại không mưa, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở thành Vân lần lượt tắt đi, màn đêm vô cùng yên bình.
Lại nói, khi Tô Vũ và Hạ Du rời khỏi kinh thành thì đội hộ vệ đi theo họ đã bị bỏ lại ở phía sau rất xa nhưng cuối cùng tất cả vẫn có thể an toàn đi đến biên quan.
Đội hộ vệ này là do hoàng đế phái đến cho nên Hoắc tướng quân cũng không dám lơ là, luôn đối xử ưu ái với bọn họ.
Bây giờ bọn họ vội vã từ thành Huyền đến thành Vân, cuối cùng cũng gặp được đội hộ vệ này. Hiện tại, đội hộ vệ cũng đã được sắp xếp ở lại trong phủ đệ.
Bên trong đội hộ vệ này chắc chắn có tai mắt của hoàng đế, Hoắc tướng quân sắp xếp bọn họ ở lại phủ đệ cũng có ý để tiện theo dõi bọn họ.
Ở bên ngoài đang có chiến hỏa, để tránh gây ra những phiền phức không đáng có, Hoắc tướng quân đã hạ lệnh cho tất cả những người trong đội hộ vệ đều không được ra khỏi phủ đệ.
Đêm nay vừa tạnh mưa, đội trưởng đội hộ vệ đã lẻn ra khỏi tiểu viện của mình, chạy đến một tiểu viện không người.
Trên gờ tường có một con chim bồ câu đáp xuống đang kêu lên những tiếng cục cục.