Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đúng vậy, là vì hắn”, Tần Như Lương nói: “Hắn là một tên tiểu nhân hèn hạ”.  

 

Thẩm Nguyệt bỗng dưng bật cười không ngừng.  

 

Nàng lần theo bậc thang đi xuống, đường đường chính chính đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi vì hắn mà căm hận ta, nhưng ta muốn hỏi Tần tướng quân vài câu, ta có làm gì sai với ngươi chưa? Ta có gài bẫy cho ngươi cứu ta không? Ta có lập kế để cả nhà họ Liễu bị xử chết chưa? Ta mất đất nước, mất gia đình đấy, Tần Như Lương ạ, ta đã làm gì có lỗi với ngươi chưa?”  

 

Tần Như Lương mím môi không đáp.  

 

Nàng khi đó ngu dại, làm sao biết những thủ đoạn như của Tô Vũ được.  

 

Thẩm Nguyệt châm chọc: “Ta chưa từng làm gì, nhưng ngươi lại vì một người khác mà ném toàn bộ thù hận lên người ta, ngươi thì không hèn hạ à?”  

 

Sau đó nàng lại cười yếu ớt: “Ngươi nói là Tô Vũ phá Liễu gia, sao ngươi không nói là Liễu gia reo gió gặt bão đi? Nếu Liễu Văn Hạo không hại chết cha của hoàng thượng thì sẽ có kết cục đó à? Tô Vũ chỉ thuận theo hoành mệnh và trở thành lưỡi đao mở đầu mà thôi”.  

 

“Nếu hắn không làm thì có lẽ hoàng thượng sẽ để ngươi làm, cho ngươi diệt Liễu gia, để gia quyến Liễu gia lưu vong. Vậy ngươi có phải cũng sẽ hận bản thân thấu xương không?”  

 

Tần Như Lương gằn từng tiếng: “Hắn sẽ không làm lưỡi đao mở đầu, hắn chỉ muốn giúp cô, muốn cứu cô mà thôi! Hắn muốn thay đổi lực chú ý và mâu thuẫn của mọi người, không riêng gì Liễu gia mà còn cả những đại thần khác. Hắn bắt được ai thì sẽ cắn chặt như chó điên không buông!”  

 

Bàn tay trong áo của Thẩm Nguyệt đã nắm chặt lại thành quả đấm.  

 

Nàng biết mình nên nhẫn nhịn.  

 

Nhưng những gì Tần Như Lương nói khiến nàng tức giận vô cùng. Nàng không nhịn được nữa, vung quyền đấm vào mặt Tần Như Lương: “Ngươi so với hắn còn giống chó điên hơn!”  

 

Tần Như Lương lui lại hai bước, lau vết máu trên môi: “Cô bảo cô không nhớ ra hắn, nhưng sao cô lại tức giận như thế?”   

 

Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay, điềm nhiên như không nói: “Có lẽ là lúc trước ta đã sai. Ngày đó ta thích ngươi có lẽ chỉ đơn giản là vì ngươi đã cứu ta, nhưng hôm nay nghe ngươi nói thì ta mới biết được người thật sự cứu ta lại không phải ngươi. Ngươi nói ngươi phỉ báng ân nhân của ta thì ta sao có thể không tức giận cho được?”   

 

“Tần Như Lương, ngươi nghe cho rõ đây, sẽ có một ngày ta tự tay xé rách mặt nạ của Liễu Mi Vũ, máu me đầm đìa cho ngươi xem!”  

 

Thẩm Nguyệt chán ghét đến mức không muốn nhìn thêm nữa, lạnh lùng phất áo quay đi.  

 

“Cô nhớ lại chuyện xưa rồi”.  

 

“Chờ đến khi ta thật sự nhớ lại hết thì ta sẽ báo cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng phải thắng trận quay về mới được”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta rất muốn biết Tần tướng quân một tay đến chiến trường thì thắng trận kiểu gì đấy”.  

 

Nàng đứng trước cửa phòng, ngạo nghễ quay người, quý khí vờn quanh, chèn ép Tần Như Lương: “Còn Liễu Mi Vũ, nếu ngươi sợ nàng ta bị ta làm gì thì có thể dẫn đi cùng, nếu không đến lúc ta làm gì thật thì nàng ta có kêu trời kêu đất cũng không ai biết đâu”.  

 

“Tĩnh Nguyệt, cô không thể nhân từ với nàng ấy một chút được sao?”  

 

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Không phải là không thể, mà là ta muốn ngươi xuất chinh cũng không được yên lòng”.  



Ánh mắt Tần Như Lương ảm đạm, Thẩm Nguyệt quay đầu đi vào phòng, lạnh lùng khép cửa lại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK