Sau này hắn ta vẫn thường xuyên nghĩ về chuyện đó, không thể nào quên được.
Ánh mắt của nàng luôn luôn hiện rõ sự lạnh lùng xa cách.
Cứ như thể chỉ cần hắn ta nghĩ nhiều thêm một chút thì nàng sẽ mãi mãi rời xa hắn ta vậy.
Vì lý do này cho nên hắn ta vẫn thường kiềm chế bản thân không suy nghĩ.
Chờ hắn xuất chinh trở về, nếu như có thể thấy nàng vẫn bình yên ở nhà thì cho dù không gặp nhau được mấy lần nhưng chỉ cần cùng nhau sống dưới một mái nhà vậy là đã đủ rồi.
Không ngờ trận chiến này sau một thời gian rất dài vẫn chưa thể chấm dứt.
Cho đến tận bây giờ, hắn ta vẫn chưa thể trở về.
Tần Như Lương nghĩ nếu như biết mình thua trận thì nữ nhân đó hẳn là sẽ rất hả hê.
Dù sao nàng cũng rất chán ghét hắn ta.
Tần Như Lương tỉnh táo lại, gạt đi bao nhiêu suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, liếc nhìn Thẩm Nguyệt thêm lần nữa rồi hai tay chợt buông lỏng, nhắm mắt lại nói:
"Đúng là cô rồi".
Thẩm Nguyệt gật đầu, bình thản nói: "Đúng là ta đây, ta phụng mệnh tới mang hài cốt tướng quân quay về kinh, không ngờ chạy đến nửa đường thì mới biết được tướng quân không chỉ không chết mà còn bị Dạ Lương bắt làm tù binh".
"Vậy thì hẳn cô phải thất vọng lắm?"
Thẩm Nguyệt đứng dậy nói: "Chưa nói tới thất vọng, dù sao ta cũng không ôm kỳ vọng. Ta chỉ là phụng mệnh đến làm việc, chờ hoà đàm thuận lời thì sẽ đón tướng quân quay về Đại Sở".
Thẩm Nguyệt nói xong cũng không ở lại thêm, liền xoay người bước ra khỏi ngục tối.
Chỉ cần hắn ta còn sống là được rồi, xem như chuyến đi này cũng không vô ích.
Nàng vừa mới bước ra ngoài cửa ngục thì liền nhìn thấy một lính canh khác bưng đồ ăn đến.
Lính canh bên cạnh xắn tay áo, hẳn là lại chuẩn bị nhét thức ăn vào mồm Tần Như Lương để duy trì tính mạng của hắn ta.
Khi lính canh bưng đồ ăn đi ngang qua Thẩm Nguyệt thì liền có một mùi chua lạnh bất ngờ xộc vào mũi Thẩm Nguyệt.
Trước đây Thẩm Nguyệt cũng đã từng ăn qua cơm thừa canh cặn, không ngờ bây giờ lại đến lượt Tần Như Lương phải trải nghiệm điều đó.
Khi lính canh định nhét thức ăn vào miệng Tần Như Lương thì Thẩm Nguyệt đã cau mày nói: "Ngươi định cho hắn ta ăn thứ này sao?"
Lính canh biện hộ: "Hắn ta là tù binh, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn bọn ta hầu hạ thịt cá hay sao?"
"Nhưng hắn ta cũng là tướng quân của Đại Sở."
"Tướng quân Đại Sở thì sao? Chẳng phải bây giờ cũng bị nhốt trong ngục tối hay sao?"
Thẩm Nguyệt cả giận nói: "Cho dù bây giờ hắn ta đang bị nhốt trong ngục tối thì hắn ta cũng là điều kiện trong hòa đàm giữa hai nước, Đại Sở ta không đồng ý để các ngươi vũ nhục tù binh, các ngươi muốn phá hỏng hòa đàm giữa hai nước sao?"