Ngoài ra, Hạ tướng cũng không muốn để đến khi Hoàng đế ra tay diệt trừ cựu thần là họ. Bọn họ đã ở trong triều đình nhiều năm, nếu Hoàng đế thật sự muốn đối phó họ, dù ông ta có thể giữ được cái mạng già của mình thì những cựu thần đồng liêu cùng phe khác cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Nhưng nếu bảo ông ta đứng về phe công chúa, vậy phải xem xem liệu cô công chúa này có chút phần thắng nào không mới được.
Hạ tướng nói: “Hẳn công chúa cũng biết cho dù ta giữ lập trường riêng thì cũng không thể nào kêu gọi các vị đại nhân khác đối nghịch trực diện với Hoàng thượng được”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Ta không cần các vị vào sinh ra tử vì mình, chỉ mong các vị có thể giúp một tay vào lúc cần thiết, ví dụ như chuyện mà hôm nay ta tới thỉnh cầu Hạ tướng”.
Nhưng đám cựu thần tiền triều còn sống tới tận bây giờ, nào có ai không phải cáo già thành tinh.
Bọn họ đã không tràn trề nhiệt huyết như ngày xưa nữa, hiện tại chỉ còn mong muốn duy nhất là bảo vệ gia đình toàn vẹn.
Thế nên Thẩm Nguyệt không hề trông cậy vào việc nhận được sự ủng hộ từ đám người này, nàng chỉ ôm suy nghĩ lợi dụng triệt để tác dụng của bọn họ mà thôi.
Hai bên không phải mối quan hệ quân thần, chỉ đứng trên phương diện lập trường và lợi ích.
Hạ tướng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thứ cho lão thần nói thẳng, hiện giờ công chúa hồi kinh còn gặp nguy hiểm khắp chốn. Mặc dù những lời công chúa nói hôm nay cực kỳ có lý, nhưng công chúa có bản lĩnh gì để thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, có bản lĩnh gì để chiếm ưu thế đây?”
Mãi sau Thẩm Nguyệt mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Phía nam có Dạ Lương, phương Bắc có Bắc Hạ giúp đỡ, biên cảnh phía nam có mười vạn binh lính đóng quân đợi thời cơ, Hạ tướng cho rằng những thứ này chỉ để trưng cho đẹp thôi sao?”
Hạ tướng sững sờ.
Rốt cuộc ông ta cũng hiểu ra hoàn toàn, mục đích của chuyến đi xuôi nam vừa rồi của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chắc chắn không hề đơn giản.
Chẳng những mua chuộc lòng người trên đường đi, họ còn đoạt được binh quyền ở biên cảnh phía nam, âm thầm đạt thành hiệp nghị với Dạ Lương và Bắc Hạ.
Mà kinh đô vẫn yên bình như cũ, không mảy may phát giác ra điều gì.
Thế nhưng sự bình yên đó có thể duy trì thêm được bao lâu nữa đây?
Hạ tướng hỏi: “Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, vậy cớ sao Tĩnh Nguyệt công chúa còn muốn quay về, tự chui đầu vào rọ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Bởi vì con trai ta”.
Hạ tướng lập tức hiểu ra. Suy cho cùng, Thẩm Nguyệt vẫn là một người phụ nữ, là một người mẹ, sẽ không vì dã tâm mà hi sinh cốt nhục của chính mình giống như đám đàn ông.
Cuối cùng Hạ tướng nói: “Nếu đã vậy, chỉ cần công chúa dặn dò điều gì, lão thần sẽ dốc hết khả năng để thực hiện giúp người”. Sau đó ông ta quỳ xuống bên chân Thẩm Nguyệt, hành đại lễ: “Lão thần chỉ có một thỉnh cầu duy nhất”.
“Thừa tướng cứ nói”.
“Lão thần hi vọng công chúa sẽ tuân thủ ước hẹn, sau này bỏ qua chuyện cũ, có thể… bỏ qua cho con ta”.
Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn Hạ tướng, nói: “Người mà thừa tướng nhắc đến là Hạ Du… hay là Hạ Phóng?”
Mặc dù Hạ Phóng đã bị Hạ tướng đuổi ra khỏi nhà từ lâu, trong triều cũng không cùng chung chính kiến, hơn nữa dáng vẻ Hạ Phóng một lòng nịnh nọt Hoàng đế, cam tâm làm “chó săn” trước mặt lão già đó khiến ông ta khinh thường, nhưng chung quy Hạ Phóng vẫn là con trai ruột của ông ta.
Hạ tướng tang thương cất lời: “Lão thần chỉ có hai đứa con trai này”.