Lao vệ bị ép cho lui bước, Thẩm Nguyệt xách kiếm đi vào.
Thị vệ địa lao thấy tình hình bất ổn, lập tức đi lên định cản lại, nhưng Tô Vũ vẫn luôn yên lặng lại đột nhiên chắn ở giữa đường đi.
Tô Vũ bình thản nói: “Đây là chuyện của Đại Sở, hy vọng các vị không nhúng tay vào”.
Hắn là sứ thần Đại Sở, thị vệ không thể cầm đao dùng võ với hắn, nhất thời chỉ có thể giằng co, không biết phải làm thế nào.
Triệu Thiên Khải thấy vậy thì mất đi vẻ tự tin ban nãy: “Ngươi định làm gì?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười, tay vuốt kiếm: “Có lẽ lúc này ta nên nói rõ ràng mọi chuyện ra, sau đó thưởng thức phản ứng của ngươi, giống như một phản đồ ấy”.
“Nếu ngươi dám giết ta, hoàng thượng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”
Tần Như Lương đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra nhìn về bên này.
Hắn ta nhất thời không dám tin là Thẩm Nguyệt thật sự sẽ giết Triệu Thiên Khải.
Triệu Thiên Khải ngông cuồng đáng hận, nhưng dù gì cũng là Trấn Nam tướng quân, Thẩm Nguyệt giết ông ta thì sẽ phải gặp đại họa.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã đưa chân chặn lại dây xích trói Triệu Thiên Khải, khiến ông ta không trốn đi đâu được, kiếm trong tay nàng cũng không chút do dự mà xuyên vào người Triệu Thiên Khải.
Phập một tiếng.
Theo đó là tiếng nói nhẹ nhàng của nàng: “Sao ngươi lại cho rằng ta không dám nhỉ? Đâu ai biết trong số đám đầu lâu bị treo trên tường thành kia có Triệu Thiên Khải ngươi hay không đâu?”
Nói rồi, Thẩm Nguyệt nhíu mày, vô tình lộ ra chút tà ác của mình: “Lúc ngươi kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, chắc cũng không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay nhỉ”.
Một kiếm này không làm ông ta mất mạng ngay, mà hung hăng giày vò Triệu Thiên Khải một phen, cho ông ta chết đi trong đau đớn.
Thẩm Nguyệt cứ đẩy kiếm vào trong người ông ta, sau đó lại dùng sức khuấy động chuôi kiếm, cho kiếm di động trong cơ thể hắn.
Máu tươi ấm áp nhiễm đỏ tay Thẩm Nguyệt.
Triệu Thiên Khải đau đớn gồng mình, thở phì phò: “Ngươi... Thật to gan...”
“Triệu tướng quân quá khen, lá gan của ngươi cũng không nhỏ”.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn Triệu Thiên Khải thoi thóp dưới kiếm của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt chậm rãi rút kiếm ra, mỗi lần rút ra là một sự đau đớn dành cho Triệu Thiên Khải.
Nhà lao nhiễm đầy máu.