Mấy vị thuốc này được dùng rất khéo, nếu không, ai cũng có thể điều chế ra loại thuốc mỡ với công hiệu thần kỳ này rồi.
Sau cùng Thẩm Nguyệt không ngửi ra được, đành dựa vào hệ thống kiến thức y học trong đầu mà thêm vài vị thuốc để thay thế mấy vị thuốc nàng không thể phân biệt được.
Trên trang giấy viết kín tên của các loại dược liệu.
Thẩm Nguyệt đưa đơn thuốc cho Ngọc Nghiên rồi hỏi: “Có biết hết chữ trên đó không?”
Ngọc Nghiên xem qua rồi đáp: “Nô tì nhận ra được”.
“Thế thì đi lấy thuốc đi, những thứ trên đơn thuốc này, không được thiếu bất kỳ loại nào”, Thẩm Nguyệt dặn dò: “Đừng tới dược phòng trong phủ, đơn thuốc cần phải trình báo”.
“Nô tì biết rồi”.
Sau đó Thẩm Nguyệt đưa cho nàng ta một thỏi bạc, Ngọc Nghiên cầm đơn thuốc vội vàng chạy ra ngoài.
Đúng lúc Triệu thị bưng chè ngọt về, thấy Ngọc Nghiên đi ra ngoài mới hỏi: “Ngọc Nghiên đi đâu vậy?”
Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, chắp tay sau lưng: “Ta nhớ món bánh táo đỏ và ô mai ở sạp hàng ngoài phố Đông, bảo nàng ta đi mua”.
Thế mà Ngọc Nghiên mua bánh táo đỏ và ô mai quay về còn kèm thêm một bao dược liệu rất to.
Triệu thị biết Thẩm Nguyệt hiểu chút y thuật nên cũng không hỏi nhiều, bản thân mình đề phòng hơn là được.
Chỉ cần không gây ra chuyện gì bất lợi cho tướng quân, Triệu thị có thể mắt nhắm mắt mở cho qua hết.
Thẩm Nguyệt cũng biết rõ, không phải mọi việc đều có thể phó thác cho Triệu thị, người mà nàng thực sự tin tưởng được cũng chỉ có Ngọc Nghiên thôi.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên bắt đầu sắp xếp những dược liệu được mua về, sau đó nghiền thành bột, thử đủ mọi tỉ lệ để làm thành thuốc mỡ.
Ngọc Nghiên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao công chúa đột nhiên muốn điều chế thuốc mỡ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Phần trước đó không đủ dùng nữa”.
Ngọc Nghiên lầm bầm: “Phần còn thừa không nhiều, nhưng mặt của công chúa đã khỏi rồi, cũng đâu cần dùng nữa…”
Liêu Mi Vũ đưa con mèo về Phù Dung Uyển rồi cũng không còn tâm trí nào chơi cùng nó nữa, giao cho Hương Lăng chăm sóc, mỗi ngày chỉ cần cho nó ăn đúng giờ là được.
Đối với Liễu Mi Vũ, nuôi con mèo này thế nào cũng không quan trọng lắm. Nàng ta chỉ cần biết mình đã thành công cướp được nó từ tay Thẩm Nguyệt.
Sau này Tần Như Lương muốn chơi với mèo đâu cần tới hoa viên nữa, chỉ cần tới Phù Dung Uyển của nàng ta là được.
Con mèo này thấy lạ lẫm khi ở Phù Dung Uyển, nó dựng đuôi, đi đi lại lại trong viện, đồng thời không ngừng kêu ngao ngao.
Liêu Mi Vũ ban đầu còn vuốt ve nó, nhưng chỉ nghe nó kêu thôi cũng thấy phiền.
Con mèo tràn ngập địch ý với Phù Dung Viện, thỉnh thoảng còn xòe móng vuốt, tiếng kêu cũng không có vẻ hiền lành như khi ở Trì Xuân Uyển.
Liễu Mi Vũ đâu thích mèo đến vậy, nàng ta chỉ muốn thể hiện vẻ dịu dàng trước mặt Tần Như Lương thôi.
Mỗi lần Tần Như Lương ghé qua Phù Dung Viện, Liễu Mi Vũ sẽ làm bộ làm tịch bế con mèo lên, dịu dàng vuốt ve nó.
Tần Như Lương phát hiện ra nàng ta bế con mèo này từ chỗ Thẩm Nguyệt về thì mất hết hứng thú trêu đùa, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Con mèo hoàn toàn không có hứng thú nhe nanh giương vuốt như lúc trước.
Ban đầu Tần Như Lương còn hỏi thăm vài câu, sau rồi cũng lười để tâm.
Thế nên Tần Như Lương vừa mới đi, Liễu Mi Vũ đã quăng con mèo xuống đất với vẻ ghét bỏ.
Mấy ngày liền không được tắm rửa, cơ thể nó bắt đầu bốc mùi.
Động tác của Liễu Mi Vũ hơi mạnh bạo, không đợi nàng ta thả lỏng tay, con mèo cảm nhận được nguy hiểm nên đạp chân thoát khỏi bàn tay của nàng ta trước, nhảy phắt xuống dưới.
Liễu Mi Vũ hét toáng lên, làm con mèo cào nát váy của nàng ta.
Cơn giận bốc lên trong đầu, nàng ta giơ chân đạp vào bụng con mèo, cơ thể yếu ớt của nó bị đạp ngửa ra, sau khi rên rỉ một tiếng thảm thiết, nó ngã thẳng xuống đất.
Liễu Mi Vũ nheo đôi mắt vừa dài vừa hẹp nhìn con mèo hoảng loạn bò dậy, tập tễnh trốn đi mà không nén được câu chửi mắng: “Thứ không biết tốt xấu!”
Mỗi ngày Hương Lăng chỉ hầu hạ Liễu Mi Vũ thôi cũng đủ bận rồi, không rảnh rang đi hầu hạ con mèo nữa.
Thức ăn mà Hương Lăng mang cho con mèo là thức ăn thừa mỗi bữa của Liễu Mi Vũ.
Con mèo ăn ít, mới vài ngày đã gầy hẳn đi.
Có một lần trước khi Liễu Mi Vũ dùng cơm, con mèo lượn vòng quanh chân Liễu Mi Vũ, đột nhiên nhảy lên bàn, làm đổ bát canh của Liễu Mi Vũ rồi quay đầu chạy mất.
Liễu Mi Vũ tức tối vô cùng, quơ lấy chén trà nóng vừa mới châm còn chưa kịp nguội hắt về phía nó.
Con mèo lại ré lên một tiếng thảm thiết, toàn thân ướt sũng và bốc khói.
Trên cái đầu nhỏ nhắn của nó, nơi bị nước trà nóng hắt trúng lộ ra màu đỏ tươi, lông cũng hói mất cả mảng.
Thấy dáng vẻ đau đớn của con mèo, chẳng hiểu tại sao, Liễu Mi Vũ thấy vui vẻ vô cùng.
Dường như nàng ta coi nó là Thẩm Nguyệt, có thể tùy ý hành hạ giày vò.
Thẩm Nguyệt dám cảnh cáo nàng ta không được làm con mèo đáng ghét này rụng mất cọng lông nào, nàng ta cứ làm đấy!
Nàng ta không chỉ muốn nó rụng lông mà còn muốn biến nó thành một con mèo hói, Thẩm Nguyệt làm gì được nàng ta nào?
Liễu Mi Vũ căn dặn Hương Lăng: “Nhốt con mèo bẩn thỉu này sang phòng bên cạnh, gan to bằng trời! Dám lao lên bàn, bỏ đói nó hai ngày đi!”