Liễu Mi Vũ đau lòng nằm trên giường, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả những gì nàng ta hồi tưởng trong đầu chính là cảnh tượng không thể chịu nổi trong đình nghỉ mát và cảnh tượng Thẩm Nguyệt đang làm nhục nàng ta.
Nàng ta căm hận nắm chặt khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá!"
Hương Lăng nức nở nói: "Phu nhân định làm như thế nào?"
Liễu Mi Vũ liếc mắt nhìn nàng ta nói: "Chờ ngày mai khi tướng quân đến ngươi phải kể lại hết những chuyện mà Thẩm Nguyệt đã làm ở đây đêm nay. Ngươi đã biết nói như thế nào rồi chứ?"
Hương Lăng cúi đầu nói: "Nô tỳ có một lời, không biết có nên nói hay không?"
"Nói".
“Phu nhân nghĩ tướng quân quan trọng hơn hay đối phó với công chúa quan trọng hơn?”, Hương Lăng hỏi.
Liễu Mi Vũ trừng mắt, đương nhiên Tần Như Lương đối với nàng ta càng quan trọng hơn! Nhưng từ nay về sau, nàng ta phải đối mặt với hắn ta như thế nào? Nàng ta không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ nàng ta chỉ muốn đối phó với Thẩm Nguyệt.
Nhưng Hương Lăng lại nói: "Thưa phu nhân, ngày mai nô tỳ có thể kể lại cho tướng quân biết chuyện xảy ra đêm nay, nhưng nếu như công chúa phủ nhận giống như lần trước phu nhân rơi xuống ao thì nô tỳ cùng phu nhân cũng không có chứng cứ..."
Liễu Mi Vũ trừng mắt nhìn Hương Lăng nói: "Chẳng lẽ vết thương trên khắp người ta không phải là chứng cứ?"
Hương Lăng lại nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngày mai phu nhân có tranh chấp với công chúa thì người được hưởng lợi chỉ có một mình Hương Phiến. Chẳng lẽ phu nhân muốn trong lúc mình đối phó với công chúa thì Hương Phiến lại có chỗ trống để nhảy vào bên cạnh tướng quân sao?"
Lời nói này đã khiến cho Liễu Mi Vũ tỉnh ngộ đến sửng sốt.
Hương Lăng nói: "Cho nên nô tỳ mới cả gan hỏi phu nhân, chuyện đối phó với công chúa quan trọng hơn hay chuyện cướp tướng quân về quan trọng hơn?"
Liễu Mi Vũ sau đó mới nhận ra, liền nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng, tiện nhân Hương Phiến đã bị hủy dung mà còn dám dây dưa với tướng quân, ta tuyệt đối không thể để ả ta đắc ý!"
Hương Phiến là cái thá gì! Một con chim sẻ mà còn muốn bay cao thành phượng hoàng hay sao!
Liễu Mi Vũ cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau sắc mặt phờ phạc, đến gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Tần Như Lương sau một đêm lăn lộn, khi bình tĩnh lại thì trong lòng mới cảm thấy có chút hối hận.
Tất cả đều là vì điệu múa đêm qua.
Nhưng Hương Phiến còn trẻ, tối hôm qua còn bị hắn dày vò rất nhiều. Lần trước Tần Như Lương cũng không tỉnh táo mà dày vò nàng ta, lần này mặc dù biết rõ là Hương Phiến nhưng hắn ta vẫn... cho nên Tần Như Lương có tức giận đến bao nhiêu thì cũng không thể nổi giận với Hương Phiến.
Đến nửa đêm thì Tần Như Lương đã đuổi Hương Phiến trở về, một mình ngồi trong đình nghỉ mát trấn tĩnh lại bản thân.
Khi trời gần sáng thì hắn ta mới quay trở về chính viện để chợp mắt, sau đó thay quần áo và chuẩn bị đi lo chuyện công vụ.
Khi đi ngang qua Phù Dung Uyển, Tần Như Lương dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem xét.
Hương Lăng đang canh gác bên ngoài, chuẩn bị giúp Liễu Mi Vũ tắm rửa vào buổi sáng. Nhìn thấy Tần Như Lương, nàng ta vội vàng hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến tướng quân".
"Phu nhân đâu?"
“Phu nhân vẫn đang ngủ”, Hương Lăng nói: “Tối hôm qua phu nhân ngủ muộn vì muốn chờ tướng quân trở về, thậm chí còn chưa dùng bữa tối”.
Tần Như Lương càng lúc càng cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngồi một lúc.
Liễu Mi Vũ dường như vẫn chưa thức, nàng ta đang nằm nghiêng quay lưng về phía hắn ta, tấm lưng mỏng manh yêu kiều.
Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy xót xa, cũng không ở lại lâu vì sợ đánh thức nàng ta. Hắn ta đứng dậy rồi cúi đầu hôn lên vành tai nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Mi Vũ, đợi qua thời gian bận rộn này thì ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng nhiều hơn, trả lại cho nàng một ngày sinh nhật mà nàng đáng có".