"Hạ Du!"
Dòng sông chảy xiết, Hạ Du ngay lập tức bị dòng nước đục ngầu xô về phía trước.
Hoắc tướng quân đưa tay ra định kéo hắn ta lại nhưng đã chậm một bước, Hạ Du đã cách bờ càng lúc càng xa, ngược lại còn càng lúc càng bị dòng nước xô ra giữa lòng sông.
Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị xuống sông, vừa nhìn thấy hắn ta chật vật vùng vẫy dưới sông thì nàng liền không chút do dự nhảy xuống ngựa.
Tô Vũ ở phía sau lưng nàng dường như đang thất thanh gọi tên nàng nhưng nàng không thể quan tâm nhiều đến vậy.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Hạ Du bị dòng nước đục ngầu kia cuốn đi sau đó chết đuối!
Sau khi Thẩm Nguyệt nhảy xuống dòng nước thì nàng ngay lập tức cố gắng hết sức đẩy cơ thể về phía trước để đuổi theo Hạ Du.
Nàng từng chút một đến gần Hạ Du, cả hai người họ đều dính đầy bùn.
Nàng đưa tay ra định bắt lấy hắn ta, hét lên: "Hạ Du! Bắt lấy ta!"
Hạ Du nhìn lại thấy nàng thì giật mình sợ hãi nói: "Cô xuống đây làm gì?"
Cho dù hắn ta có bị cuốn trôi thì cũng không dễ dàng gục ngã.
Sau khi tự thân khổ luyện một tháng, thân thể của hắn ta đã trở nên rất rắn chắc hữu lực, hắn đã không còn là Hạ Du vô dụng không biết làm gì như ngày xưa nữa.
Hắn ta đã chậm rãi thích ứng được với tốc độ của dòng nước trên sông, trong thời gian ngắn sẽ có thể ổn định lại thân thể.
Lúc này Thẩm Nguyệt đã bắt được hắn ta, nàng không chút nao núng, tay còn lại cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó bám lấy.
Cho đến khi có một bàn tay bình tĩnh nắm lấy tay của nàng, những ngón tay siết chặt lấy những ngón tay của nàng.
Thẩm Nguyệt giật mình quay lại thì nhìn thấy Tô Vũ cũng đã xuống sông, điềm tĩnh đứng vững vàng ở giữa sông.
Nước bùn bắn tung tóe trên gương mặt không chút khuyết điểm của hắn.
Hắn vẫn điềm tĩnh nói: "Nắm chặt".
Sau đó Tô Vũ liền kéo theo Thẩm Nguyệt và Hạ Du từng bước sang bên kia sông.
Nước sông chỉ cao đến thắt lưng, nếu cứ trụ chắc chân tiến về phía trước một cách chậm rãi đều bước thì nước sông sẽ không thể cuốn bọn họ đi được.
Vì vậy cho nên y phục của cả ba người đều đã ướt sũng.
Nhìn thấy ba người đã sang đến bờ bên kia và Hoắc tướng quân cũng đã xuống nước, quân lính đi cùng cũng không khỏi sợ bóng sợ gió mất một lúc.
Sau đó, Hoắc tướng tổ chức quân lính chậm rãi từng người một qua sông an toàn.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng lưng vững vàng của Tô Vũ đang đứng trước mặt nàng.
Bộ y phục đen đã lấm lem bùn đất nhưng vẫn không che giấu được bóng dáng tao nhã của hắn.
Khi đó nàng đột nhiên cảm thấy mình và Hạ Du giống như những đứa trẻ được Tô Vũ bảo vệ, được hắn dẫn dắt lội ngược dòng và bước tiếp trong tình thế khó khăn.